Chương 25: Áo gấm về nhà

Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng chia tay một buổi tiệc lại là sự bắt đầu của một bữa tiệc khác.

Sau bữa ăn tối kinh dị, các vị khách quý mang theo một tâm linh yếu ớt chịu đựng đủ mọi sức tàn phá, cấp bách không nhịn nổi cáo từ.

Nói đùa! Không đi được sao! Bây giờ trong bụng mỗi người bọn họ đều là cái vị rau quái dị kia, vửa mở miệng thì một mùi hương xông chết người bay ra, cái này đối với đám người từ nhỏ đã được dạy lễ nghi cao cấp mà nói quả thật tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Khuôn mặt đầy tiếu ý của Hàn Hiểu tiễn bọn họ đến tận cổng ngoài hoa viên, tất cả mọi người đều đi rồi, chỉ có Công tước đại nhân vẫn ở lại bên cạnh Hàn Hiểu.

“Tiểu gia hỏa, anh không biết trong lòng em nghĩ như thế nào, nhưng mà nếu như em đã lấy đi trái tim của anh, vậy thì cho dù em có nguyện ý hay không, thì trái tim của em cũng phải thuộc về anh.”

Phát ra một tuyên ngôn đầy bá đạo, Công tước Akasi phóng khoáng rời khỏi hiện trường, chỉ để lại Hàn Hiểu sững sờ đang cứng ngắc tại chỗ.

Đây………… Đây lẽ nào chính là tỏ tình trong truyền thuyết, nhưng mà có người tỏ tình như vậy sao!

Khi Hàn Hiểu phản ứng lại khóe miệng không nhịn được co rút lại, tôi thừa nhận IQ của Công tước đại nhân rất cao, nhưng mà chuyện này phải thương………thương lượng một chút chứ!

Đợi đã, IQ của Lance và Hera giống cha tụi nó, sau này lớn lên rồi sẽ không phải như vậy chứ! Hàn Hiểu cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ cùng đi ra tiễn khách ở bên cạnh.

Tuyệt đối không được!

“Lance, Hera” Hàn Hiểu ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào tụi nhỏ, gương mặt nghiêm túc bắt đầu giáo dục, khai thông tình yêu của cậu, “Sau này khi tụi con lớn lên nói chuyện yêu đượng không được tỏ tình giống như như cha các con, nếu không thì cho dù chim có nấu chín cũng sẽ bay mất, mẹ các con nếu như không phải không có cách nào để chạy thì đã chạy từ lâu rồi, hiều chưa?”

Tụi nhỏ:……………

Giáo dục con trẻ xong, Hàn Hiểu đứng dậy, một tay nắm lấy một đứa từ từ đi vào trong nhà, tối hôm nay khẳng định có người không thể nào chợp mắt được, chi bằng sau khi dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ xong liền đi xem vợ chồng Brace thử.

Thời gian sống cùng với bọn họ đã không còn nhiều nữa.

Ngày hôm sau, ba người Công tước lại đến nhà Brace một lần nữa.

Hàn Hiểu biêt chuyện cậu ở Latour đã không còn là bí mật nữa, cậu nhất định phải rời khỏi đây, đây là cách tốt nhất đối với hai đứa nhỏ và vợ chồng Brace, nhưng trong lòng cậu vẫn có một khúc mắc thật lớn.

Cậu cần một cái lý do để chống đỡ cho hai vợ chồng Brace.

“Akasi, anh chắc biết chuyện của Cray Brace, con trai nuôi thật sự của ba mẹ chứ?”

“Ừ! Anh biết!” Lúc đầu vì để tìm ra Hàn Hiểu, anh đã điều tra qua Cray Brace.

“Vậy bây giờ cậu ta còn sống không, nếu còn sống, thì đang ở đâu?” Hàn Hiểu dò hỏi Akasi

“Tiểu gia hỏa, Cray Brace quả thật đã gặp nạn trong vụ cướp phi thuyền lần đó rồi.” Akasi trả lời, nếu như không phải vậy, lúc trước anh sẽ không nhanh chóng xác định được hướng đi của Hàn Hiểu.

“Nhưng mẹ Hanna nói không tìm được thi thể của cậu ấy, chỉ tìm thấy thẻ nhận dạng, có khả năng cậu ấy vẫn còn sống.” Hàn Hiểu không chết tâm, cậu tiếp tục đưa ra nghi vấn của mình.

“Trong vụ cướp lần trước, thi thể không được tìm thấy không chỉ có một mình Cray Brace, trên thực tế tuyệt đại đa số thi thể hành khách đều không được tìm thấy, theo như miêu tả của những tên cướp tinh hệ bị bắt được, những thi thể đó được bọn họ bỏ vào trong một phi thuyền nhỏ bỏ hoang vứt vào trong lỗ đen vũ trụ, cho nên không có người có thể tìm được những thi thể đó.” Akasi mang theo trầm mặc trả lời

“Nhưng mà cái này cũng không thể nói rõ Cray nhất định phải ở trong đám người đó! Nói không chừng chạy thoát được thì sao!” Hàn Hiểu vội vàng phàn bác lại lời Akasi.

Công tước thở dài, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn quyết định đánh vỡ hy vọng của Hàn Hiểu.

“Không có nhưng mà, tiểu gia hỏa, trong mấy tên cướp bắt được có một vài người còn nhớ cậu ta, bởi vì cậu ta là một trong số ít những người phản kháng bọn họ trong phi thuyền, cho nên không có nhưng mà.”

Hàn hiểu bỗng chốc mở to hai mắt, sau đó lại đau khổ nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu cười nhìn về phía trước, cực lực kiềm chế bi thương sắp trào ra khỏi ngực.

Nghiêm khắc mà nói Hàn Hiểu không có chân chính gặp được Cray, nhưng cậu lại biết tất cả mọi chuyện có liên quan đến Cray, cậu ấy thích ăn cái gì, cậu ấy thích mặc cái gì, chuyện vui lúc nhỏ của cậu ấy, hình video mỗi một năm của cậu ấy, tất cả sở thích của cậu ấy, đều hiện ra trước mặt Hàn Hiểu từ những lời tự thuật thâm tình của vợ chồng Brace, tất cả đều khiến cho cậu cảm nhận được cậu và Brace không hể xa lạ, đúng vậy, Cray giống như anh trai ruột của cậu, tự nhiên mà thân thiết. Hàn Hiểu và những người yêu mến cậu ấy đều vững tin cậu ấy vẫn còn sống, nhưng hôm nay đột nhiên nghe thấy tin dữ, Hàn Hiểu cảm thấy tim của cậu giống như bị người ta chém một đao, máu tươi đầm đìa, đau đến tê tâm liệt phế.

“Chuyện này tuyệt đối không được công khai, không được để cho cha mẹ và mẹ Hanna biết được Cray đã…………., Cray, cậu ấy chỉ là mất tích……….chỉ có thể mất tích, vĩnh viễn chỉ có thể mất tích, Akasi anh hiểu rõ chưa!” Nói đến lời cuối củng thanh âm của Hàn Hiểu đã mang theo một chút nghẹn ngào.

Công tước Akasi đi tới tước mặt Hàn Hiểu, hai tay chụp lên đôi tay nhỏ xíu vẫn còn đang run rẩy, nói: “Em yên tâm, anh hiểu rõ!”

Đối với vợ chồng Brace và mẹ ruột Hanna của Brace mà nói, thì bọn họ chỉ có một ước nguyện nho nhỏ, đó chính là con trai của bọn họ còn sống, chỉ cần sống là được rồi, dù cho cậu vĩnh viễn không trở về, cho dù bọn họ cứ chờ đợi như thế cho hết một đời, chỉ cần cậu ấy còn sống thì bọn họ liền thấy mỹ mãn rồi, đây là hy vọng nho nhỏ thậm chí còn có một chút thấp kém, nhưng đây chính là niểm tin duy nhất của cha mẹ dành cho con trai, vì hạnh phúc của người đang còn sống, Hàn Hiểu tuyệt đối không thể để hy vọng này tan biến.

Một hồi lâu gương mặt của Hàn Hiểu mới khôi phục lại bình tĩnh, cậu đã ra quyết định: “Akasi, em có thể theo anh trở về, nhưng anh phải giúp em làm một chuyện.”

Công tước nhẹ nhàng hôn lên tay Hàn Hiểu, “Anh rất cao hứng! Em có thể để cho anh làm việc giúp em!”

Buổi chiều ngày thứ ba, Hàn Hiểu và bọn trẻ lên phi thuyền tư nhân quay về tinh cầu Landis.

Chạng vạng ngày hôm đó, trong phòng ăn nhà Brace, vợ chồng Brace yên lặng không nói, bình thường cả căn phòng tràn đầy vui vẻ, bây giờ chỉ còn lại hai người cô đơn bọn họ.

Karina cầm lấy dao ăn nhưng làm thế nào cũng không có cảm giác thèm ăn, nhớ đến bình thường con trai ở trong nhà ăn khuyên hai đứa nhỏ ăn nhiều một chút, răn dạy cháu ngoại không được kén ăn, vợ chồng bọn họ lại khuyên con trai đừng nghiêm khắc quá vân vân, nước mắt của cô liền không có cách nào khống chế được bắt đầu rơi xuống.

Ông trời sao mà tàn nhẫn, lần thứ hai cướp đi hạnh phúc của bọn họ, lại một lần nữa bắt bọn họ phải thích ứng với cuộc sống cô đơn đau khổ.

Akeler thở dài đi đến bên cạnh vợ, nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai của vợ, đang muốn nói lời an ủi, đột nhiên chuông cửa vang lên.

Trễ rồi còn có ai đến nhà bọ họ nữa? Akeler mang theo hoài nghi buông vợ ra mở cửa.

“A! Quân đoàn trưởng Blair! Trễ như vậy mà anh còn có việc gì sao?”Akeler rất nghi ngờ sự viếng thăm này của Quân đoàn trưởng, lẽ nào tối hôm qua con trai chỉnh bọn họ còn chưa đủ thảm sao.

“Quả thật có chút việc, ngài quên rồi sao! Tối hôm qua tôi có hứa sẽ để phó quan của mình đến dạy Karina phu nhân cách dùng súng, cho nên hôm nay tôi mang phó quan đến rồi!” Nói xong còn nhíu mày với Akeler

Akeler:……………

“Haha……….Nói đùa thôi! Bác sĩ Akeler đừng tức giận! Thực ra tôi nhận được ủy thác của phu nhân có một kinh hỷ phải tận tay giao cho vợ chồng hai người.” Nói xong quân đoàn trưởng nhích người sang một bên, để lộ ra phó quan ở phía sau.

“Ôi! Trời ơi!” Akeler nhìn phó quan ở trước mặt liền mở to mắt hô lên đầy kinh ngạc.

Lúc này Trong lòng phó quan quân đoàn trưởng đang ôm lấy một cái tả lót, một đứa bé tóc vàng đang nằm ngủ đầy ngọt ngào………

Hàn Hiểu đang ngồi trong phi thuyền, xuyên ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy tinh cầu xing đẹp càng ngày càng cách mình rất xa.

Cha, mẹ, đây là điều duy nhất mà con có thể làm cho hai người, hy vọng đứa trẻ này có thể thay thế Cray đã mất và đứa con bất hiếu này phụng dưỡng cha mẹ sau này, cha mẹ, hy vọng hai người có thể được hạnh phúc.

Trong lòng Hàn Hiểu lặng lẽ cầu nguyện cho họ.

Phi thuyền vững vàng hạ xuống, cả một trạm phi thuyền vô cùng yên lặng, so với không khí thoải mái náo nhiệt thường ngày, lại nhiều thêm một chút nghiêm túc khiến người ta không thể nào xem nhẹ được. Một nhà Hàn Hiểu trong vòng vây vệ sĩ và thị vệ rời khỏi phi thuyền.

Cứ mười bước thì một trạm gác, 5 bước thì một trạm nhỏ, cảnh tượng quen thuộc như vậy! Nhưng ở đây không phải là trạm phi thuyền của Doris.

Đây là đâu? Hàn Hiểu mang theo hoài nghi nhìn Công tước.

Công tước không có trả lời mà chỉ bình tĩnh vươn cánh tay dài ra, trong chớp mắt nửa người của Hàn Hiểu liền rơi vào trong lòng Công tước.

Hoài nghi trong mắt Hàn Hiểu liền biến thành kháng cự.

Hàn Hiểu: Buông tay! trước mặt mọi người anh muốn làm gì?

Công tước ôm càng chặt: Trước mặt mọi người anh có thể làm cái gì!

Hàn Hiểu tức giận: Vậy bây giờ anh đang làm cái gì! Quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙©! Đùa giỡn lưu manh sao!

Công tước nhíu mày: Bà xã, anh đùa giỡn lưu manh với em là chuyện hợp tình hợp lý, hơn nữa còn được mọi người ủng hộ!

Hàn Hiểu càng tức giận: Trước mặt mọi người mà anh làm như vậy, anh mặt dày quá rồi đó!

Khóe miệng Công tước lộ ra một nụ cười đầy đen tối: Vậy ý của em là chỉ cần không phải ở trước mặt mọi người thì được sao!

Hàn Hiểu giận tím mặt: Cái tên yêu nghiệt này, mặt than của anh đâu rồi! Sự nghiêm túc của anh đâu rồi? Rõ ràng 4 năm trước anh đâu có như vậy!

Công tước liền rất biết nghe lời, cười đầy quyến rũ: Bà xã, anh chỉ như vậy với một mình em, em cao hứng không! Cảm động không!

Phốc——–

Tiểu tâm linh của Hàn Hiểu đang điên cuồng chảy máu.

Trời ơi, đây là Công tước sao! Đây có phải là Công tước mà cậu quen 4 năm trước không! Linh hồn sẽ không phải bị đánh tráo rồi đó chứ! Trong quá khứ anh ta cợt nhả như vậy, anh ta có thể nghiêm khắc, có thể không nói lý, nhưng tuyệt đối không thể vô lại như vậy! Công tước trong quá khứ Hàn Hiểu miễn cưỡng có thể đối phó được, nhưng bây giờ thì……….. khó nói lắm, nghĩ đến đây Hàn Hiểu cảm thấy cái mông của cậu đau dữ dội.

Đợi đã, không đúng nha! Biểu tình đáng thương của Công tước đại nhân, sẽ không phải như vậy đi! Lẽ nào có người ở phía sau dạy anh ta, nhất định là vậy, trời ơi, tuyệt đối không được để cho mình biết là ai dạy hư Công tước, nếu không thì mình nhất định sẽ chặt anh ta làm hai khúc, quăng đến bãi tha ma cho chó ăn!

Nayar đứng ở phía sau Công tước đột nhiên cảm thấy mũi chua xót, ai nha! Molly trưởng lão nhất định đang càm ràm anh rồi, Nayar xoa xoa cái lỗ mũi, tiếp tục coi nhẹ cuộc đối thoại “thâm tình” của vợ chồng lạo đại ở phía trước.

Phu nhân và Công tước thật sự là càng ngày càng ăn ý rồi, nhìn đi! Bây giờ có thể giao lưu bằng anh mắt rồi, tin tưởng không bao lâu nữa có thể nhìn thấy cảnh tượng các tiểu bánh bao chạy xung quanh, A! Khung cảnh đẹp biết bao nhiêu!

Nayar đắm chìm trong ước mơ xinh đẹp, nhưng không nghĩ đến cậu đã ôm sai đùi rồi, tương lai đen tối là chuyện không thể chạy thoát được.

Các vệ sĩ thị vệ xung quanh nỗ lực đưa ánh mắt sang khắp mọi nơi, bọn họ không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy Công tước trêu chọc phu nhân, cũng không nhìn thấy ánh mắt phu nhân giống như dao bắn về phía Công tước……

Đương nhiên cũng có người không có cách nào nhìn như không thấy, ví dụ như Hera bị Công tước ép ở một bên.

Hera nhìn thấy mẹ mình bị chiếm tiện nghi trong lòng rất tức giận! Quay đầu đưa ánh mắt ra hiệu cho Lance đứng ở một bên Hàn Hiểu, anh bạn nhỏ Lance cũng đang nén lửa giận tiếp nhận, hai đứa nhỏ đồng thời buông lỏng tay Hàn Hiểu, sau đó liều mạng chen vào giữa vợ chồng Công tước, Lance lần nữa nắm chặt lấy tay Hàn Hiểu, Hera thì dắt tay Công tước.

Hàn Hiểu liền hiểu rõ ý đồ của hai đứa nhỏ, gương mặt tức giận như bị bóp méo liền nở nụ cười, vẫn là bọn nhỏ tốt nhất! Biết giúp mẹ của mình, lúc trước thật sự là không có chịu khổ vô ích rồi!

Vẻ mặt Akasi nghiền ngẫm nhìn tay đang được dắt, không thể không nói hai đứa nhỏ này quả thật là con anh, nếu như lúc này người nắm lấy tay anh là con trưởng Lance, anh dẽ không chút lưu tình mà bỏ ra, là một người đàn ông thì ngay từ nhỏ phải chịu giáo dục nghiêm khắc, nhưng cố tình người nắm tay anh lại là tiểu dị nhân Hera, vậy thì không giống rồi, hơn nữa thằng bé lại kế thừa mái tóc đen nhánh và đôi mắt tím của Hàn Hiểu, Akasi như thế nào cũng không nhẫn tâm buông tay thằng bé ra.

Ai! Bỏ đi, dù sao tiểu gia hỏa cũng nói rồi, không ở trước mặt mọi người thì có thể, lần này bỏ đi.

Hàn Hiểu: Tôi có nói sao? Có không? Có không? Anh cái tên sắc lang khốn kiếp……..

“Tiểu gia hỏa, chúng ta nên đi thôi, nếu không thì sẽ qua mất thời gian ăn tối.”

Hàn Hiểu hung ác trừng anh, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ của Lance trong vòng vây bảo vệ của vệ sĩ và thị vệ từ từ đi ra khỏi trạm phi trường.

Bên ngoài trạm phi trường là con đường thuộc về quý tộc, lúc này trên đường có khoảng mười mấy chiếc xe huyền phù cao cấp đang lẳng lặng đứng chờ, đặc biệt là chiếc xe chính giữa sáng ngời trước mặt Hàn Hiểu.

Phụ nữ thích đẹp, đàn ông thích xe, tuy rằng hai kiếp của Hàn Hiêu đều ngheo rách mồng tơi, nhưng cũng không cản trở hai mắt của cậu nhìn những chiếc xe xinh đẹp ở trên đường, chiếc trước mắt Hàn Hiểu vừa liếc mắt liền có thể phân vào hàng cực phẩm hiếm thấy, nhìn thân xe vô cùng to lớn nhưng đều lộ ra vẻ vửng vàng, tạo hình khí động đen tuyền xinh đẹp, mọi thứ đều hiện lên vẻ ngông cuồng đầy kiêu ngạo, chủ nhân của chiếc xe này chắc chắn cũng giống vậy.

Yêu thích trên mặt Hàn Hiều đều lọt vào trong mắt Công tước.

“Tiểu gia hỏa, nhanh lên xe thôi!” Công tước tự mình mở cửa xe cho cậu.

Hàn Hiểu dắt hai đứa nhỏ đi vào, bên trong xe lại là một thế giới khác, không gian cực lớn, điều kiện xung quanh xinh đẹp mà đầy thoải mái, có thể nói cái gì cần có thì đều có, cái này làm cậu nhớ đến xe Lincoln trên Địa Cầu, chỉ là chiếc này có ngoại hình tung bay mà thôi.

Thật không ngờ có một ngày cậu trở thành một đại nhân vật ngồi trên chiếc xe này, Hàn Hiểu có chút châm chọc nói

Rất nhanh thì Công tước, Nayar và Jasmine cũng ngồi lên xe, nhìn thấy hai đứa nhỏ một trái một phải ngồi bên cạnh Hàn Hiểu, lông mày Công tước nhíu lại, sau đó bình tĩnh ngồi xuống.

Không sao, cái anh có là thời gian và cơ hội, đợi sau khi trở về thành Doris, một đứa thì quăng vào học viện quân sự, một đứa thì kiếm chuyện cho nó làm, tránh ảnh hưởng anh và tiểu gia hỏa bồi dưỡng tình cảm.

Hai đứa nhỏ lén lút hừ lạnh một tiếng, đừng cho rằng bọn con không biết cha đang nghĩ cái gì, có bọn con ở đây cha đừng nghĩ động đến một sợi tóc của mẹ.

Con cái là khoản nợ kiếp trước của cha mẹ, rất nhanh thì Công tước sâu sắc cảm nhận được tinh túy của câu nói này.

Thế là đoàn xe rời khỏi con đường của quý tộc trong cái không khí được xem như hòa hợp.

Nơi này là………nơi này là Unake, nơi này vậy mà lại là nơi thân thể này sinh ra và lớn lên, Hàn Hiểu mạnh mẽ quay đầu nhìn Công tước.

“Nơi này là Unake!?”

“Đúng vậy, bà xã, đây là Unake,, là Unake chúng ta gặp mặt lần đầu tiên.”