Thiên tài và phế vật trong cách phát âm chỉ khác nhau một chữ (
cái này là do trong tiếng Trungchữ thiên tài là天才(Tiāncái)còn chữ phế vật là废材(Fèi cái)),nhưng khoảng cách trong hiện thực lại khốc liệt, chỉ có thể dung năm ánh sang để tính.
Akasi ôn nhu ôm lấy tiểu gia hỏa trong lòng, nhẫn nại an ủi, nhưng trong lòng lại là một con mãnh thú dữ tợn đang gào thét.
Jasmine và Nayar cũng chạy đến con đường xảy ra chuyện.
‘Công tước, đây là sơ suất của tôi, xin ngài trách phạt.”
Jasmine áy náy cúi đầu với Akasi, công việc bảo vệ phu nhân và các thiếu gia là trách nhiệm của cô, âm kém dương sai như thế nào lại bị cái tên phế vật ấy cướp mất đại thiếu gia, cô quá khinh địch rồi, sự sỉ nhục này cô sẽ nhớ kỹ.
Đôi tay Jasmine để ở hai bên từ từ nắm thành nắm đấm.
Akasi vỗ nhẹ vào tay Hàn Hiểu không có dừng lại, anh ngẩng đầu, nhìn cấp dưới của mình, nở nụ cười, nhưng nụ cười xinh đẹp đó lại không tới đáy mắt.
“Cô cho rằng bây giờ là lúc nên xử phạt sao?” sau đó nhìn hướng Ileite bỏ chạy, “Nên làm sao cô rõ chứ.”
“Vâng, xin ngài yên tâm!” Bắt được không cần biết anh ta có phản kháng hay không, trước tiên đánh anh ta đến bán sống bán chết rồi nói, cái tên đó đời này coi như hết hy vọng rồi.
“Ừ, được rồi, đi đi.” Khẩu khí rất mềm mỏng, ánh mắt thì lại hung ác, cấp dưới thì sợ sệt.
Jasmine mang theo một đám người biến mất.
“Nayar, đi chuẩn bị một chiếc xe, ta phải cùng tiểu gia hỏa đi đón Lance về.”
“Vâng!” Nayar mở thẻ nhận dạng, nói mấy câu, rất nhanh thì có một chiếc xe huyền phù cao cấp xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Một binh lính trẻ tuổi từ ghế điều khiển đi xuống, cúi chào mấy người cấp cao, sau đó chu đáo mở cửa xe.
Akasi ngừng vỗ, dịu dàng nói; “Tiều gia hỏa, chúng ta lên xe trước, rồi đi cứu Lance về, được không?”
Gương mặt và giọng điệu nhu hòa thương lượng như vậy khiến cho Nayar đang đứng làm tượng bên cạnh nhịn không được co rút khóe miệng, đây có phải là cái vị chỉ huy cao nhất quân bộ Landis thiết diện và cương ngạnh sao? Ông trời ơi! Đây có phải là người khác giả dạng không?
Thật sự quá đáng sợ!
Hàn Hiểu từ trong lòng Akasi ngẩng đầu lên, phức tạp nhìn Akasi, ngồi vào trong xe, ôm chặt lấy tiểu Hera, trầm mặc không nói chuyện, cho dù cậu có chậm hiểu đến mức nào, có một số việc rành rành ở trước mặt, không cho phép cậu trốn tránh.
Xe huyền phù chạy thẳng tới quân bộ Latour, đúng vậy, chính là quân bộ Latour, nói tới đây tất cả mọi người không thể không thở dài cho cái trình độ ngu ngốc của tên phế vật.
Trong quân bộ nhiều nhất là gì, là quân nhân được trang bị tinh xảo nhất, anh đi đến đó không phải là tự chui đầu vào lưới sao! Anh cho rằng anh là quý tộc thì người ta sẽ không làm gì anh sao, nhưng anh quên mất người mà anh đang giam giữ cũng là quý tộc, hơn nữa chỗ dựa của người ta còn lớn hơn anh.
Nhưng đáng tiếc là trong đầu của phế vật chỉ nghĩ được trạm phi trường của quân bộ hơi gần, y đã từng đi, y quen thuộc, còn về nguy hiểm, y không có khái niệm đó.
Chính vì vậy nên con trai lớn của mình bị bắt, Akasi không hề lo lắng, bây giờ anh chỉ đang nghĩ làm thế nào để trừng phạt một cách tàn nhẫn nhất người đã dám làm vợ mình khóc, cùng với lát nữa làm sao giải thích với tiểu kiều thê dễ thương tình trạng hiện nay.
Xe một đường đi thẳng vào trong quân bộ Latour không gặp bất cứ trở ngại nào, đôi mắt Hàn Hiều khẩn trương nhìn xung quanh, cậu không biết Lance bị đưa đến nơi nào, nhưng tâm lí lo lắng sợ sệt đã khống chế nội tâm của cậu, rất nhanh cậu phát hiện phía trước không xa chỗ một mảnh đất trống lớn, đứng đầy các binh lính tay cầm vũ khí hiện đại, ở giữa còn tràn ngập xe chiến, thậm chí trên bầu trời còn có máy bay chiến đấu loại nhỏ bay vòng quanh.
Cục diện quá khoa trương đi! Trung tâm bị bao vây là cái gì, không cần người khác nói, Hàn Hiểu cũng hiểu rồi.
“Kêu bọn họ đừng công kích, Lance, Lance còn trên xe!” Hàn Hiểu cấp bách nắm lấy tay Rio nói, cậu sợ đứa nhỏ bị ngộ thương.
Akasi vỗ nhẹ lên cánh tay nhỏ đang nắm lấy mình, dịu dảng nói: “Yên tâm, anh sẽ không để Lance xảy ra chuyện đâu.”
Đến gần quảng trường thì xe dừng lại, Nayar xuống xe thay Công tước đại nhân mở cửa, Công tước đại nhân thì lại ưu nhã duỗi tay về phía Hàn Hiểu, Hàn Hiểu do dự một chút rồi bỏ tay mình vào trong tay AKasi, Công tước đại nhân thỏa mãn nắm lấy tay vợ mình bước xuống xe, đi về phía quảng trường.
Lúc này quân đoàn trưởng đang ở trong chiến xa lập tức ra nghênh đón.
Quân đoàn trưởng nghiêm túc làm lễ quân đội với Akasi, sau đó đứng ở một bên đợi câu hỏi của cấp trên.
“Tình hình bên trong sao rồi?” Akasi hỏi
“Cái này…………Tình hình có thể sẽ xuất hiện một ít ngoài dự kiến của chúng tôi nhưng nói tóm lại thì không có vấn đề gì.” Gương mặt quân đoàn trưởng có chút kì lạ trả lời.
“Ngoài ý muốn? Lance bị thương sao, thằng bé bị tên quý tộc ấy đánh sao?” Hàn Hiểu vội vàng hỏi
“Không có, Lance thiếu gia không có một vết thương nào, chỉ là tình trạng này…….., ngài vẫn là tự mình đi xem đi.” Quân đoàn trưởng trả lời
Dưới sự chỉ dẫn của Quân đoàn trưởng, bọn họ đi vào trong.
Đi vào trung tâm, hàn Hiểu vội vàng đi vào xem bên trong, cả người cậu cứng ngắc tại chỗ, khóe miệng không nhịn được co rút lại.
Đây là cái cảnh tượng gì vậy trời! Cái người đứng ở trung tâm là con trai của mình sao!? Cảnh này quá giày vò người rồi!
Hàn Hiều nhìn Lance và kẻ bắt cóc ở trên cái xác xe huyền phù, nhìn những linh kiện của xe bay tứ tung khắp nơi, cậu rốt cuộc không nhịn được quay đầu hỏi quân đoàn trưởng đại nhân bên cạnh.
“Quân đoàn trưởng đại nhân!”
“Phu nhân không cần khách sáo, gọi tôi Blair là được rồi.” Quân đoàn trưởng nho nhã trả lời, tràn đầy lễ độ ngăn lại xưng hô của Hàn Hiều với mình.
Hàn Hiểu thở dài, “Blair đại nhân…….”
“Là Blair, phu nhân!” Quân đoàn trưởng nhấn mạnh tên “Blair” của mình, có xu hướng nếu như Hàn Hiểu không trực tiếp gọi tên anh thì anh sẽ không bỏ qua.
Hàn Hiểu: “………..” cái gì vậy trời! Không phải chỉ là gọi tên thôi sao!
“Được rồi! Blair, tôi muốn biết, cái xe kia sao lại trở nên như vậy, trần xe là ai mở ra”
“Cái này……. Tôi đoán có lẽ do tiểu thiếu gia cảm thấy không gian trong xe quá nhỏ, không thể co duỗi người được, nên muốn mở ra.”
“………….., vậy cái tên bắt cóc quý tộc đó là ai trói, là cấp dưới của anh sao?”
Người mẹ đáng thương vẫn còn đang mang theo một tia hy vọng.
“Phu nhân, điểm này tôi nhất định phải làm sáng tỏ cho ngài, trong quân bộ chúng tôi có dây xích tốt nhất, tuyệt đối sẽ không phá hủy đường dây của xe huyền phù.”
Được rồi, dù sao cậu cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, nhưng………. “Quần áo trên người quý tộc đó đâu rồi?”
“Cái này, tôi đoán có lẽ trong lúc tiểu thiếu gia và phạm nhân đánh nhau, tiểu thiếu gia không cẩn thận xé rách quần áo của phạm nhân! Chất liệu bây giờ càng ngày càng không bền.” Giọng điệu của quân đoàn trưởng như là lẽ thường.
“…………..”Cái này thật sự là do chất liệu sao!
“Vậy những dấu vết giống như bị roi da quất ở trên người anh ta là như thế nào?”
“Cái này……….tôi không biết, lúc tôi chạy đến thì đã có những dấu này rồi.”
“Blair, anh có thể tiếp tục suy đoán!”
“Cái này thật sự không cần phải đoán nữa đâu ạ!” Trong tay con trai ngài còn cầm một đoạn dây điện nữa kìa.
Hàn Hiểu kết thúc cuộc đối thoại với quân đoàn trưởng Blair, mệt mỏi che đâu, nhỏ giọng gọi, “Lance……”
Đang ở trạng thái chiến đấu, Lance nằm bò trên người tên bắt cóc, ngón tay dài sắt nhọn đang bóp lấy cái cổ nghiêm hình bức cung
nghe thấy tiếng gọi, giật mình quay đầu lại, vui vẻ kêu: “Mẹ!”
“Lance, mau qua đây.”
“Nhưng mà mẹ ơi, con vẫn chưa hỏi được người ở phía sau sai khiến anh ta là ai!” thực lực kém cỏi như vậy làm sao có thể nhìn thấy ảnh của mẹ, phía sau nhất định còn có người.
“Cái này giao cho………giao cho cha của con thì được rồi, con mau qua đây!”
Lance nhìn thoáng qua Akasi ở bên cạnh Hàn Hiểu, rời khỏi xe, nhanh chóng chạy đến chỗ Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu ôm lấy Lance đã chạy tới bên mình, vội vàng kiềm tra khắp người thằng bé.
“Lance, con không có chuyện gì chứ, có bị thương ở đâu không?”
“Mẹ, con không sao, con không có bị thương!” Thật không thể tưởng tượng nổi trong đám quý tộc còn có một tên kém cỏi đến như vậy.
Sau khi xác định Lance thật sự không bị thương, Hàn Hiểu thở ra một hơi, sau đó cái gì nên hỏi thì phải hỏi thôi.
“Lance, sao con lại xốc trần xe, hủy đi cả cái xe?” Xe huyền phù dù sao cũng là sản phẩm về điện, lỡ như hủy sai linh kiện gây cháy nổ thì làm sao.
“Dỡ trần xe để người khác sẽ thấy rõ mọi chuyện trong xe, phá xe là bởi vì trên tay con không có dây thừng để trói!”
“……………”
“Con trói hắn ta sao còn phải xé quần áo của hắn.”
“Ánh mắt hắn nhìn mẹ khiến người ta rất chán ghét!” Dám dùng ánh dung tục nhìn mẹ, vậy để cậu cho hắn lỏa thân luôn.
“…………” Hiển nhiên Hàn Hiểu thật sự không nghĩ ra được ánh mắt dung tục và cởi đồ người ta có liên quan gì đến nhau.
“Được rồi! Lance, có một chyện mẹ không thể không nhắc, anh ta cũng đã không có sức phản kháng rồi con còn dung dây điện đánh anh ta làm gì, ép cung sao?”
“Đương nhiên không phải, lúc con bị anh ta bắt vào trong xe, con nhìn thấy mẹ bị ngã khi chạy theo xe, nhất định rất đau.” Nói đến đây ánh mắt tiểu Lance đầy thương tiếc, sau đó cậu bé quay đầu ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm cào tên quý tộc trên xe, “Mẹ của con bị đau, anh ta dựa vào cái gì mà thoải mái bị trói chứ?”
Hàn Hiểu: “……….” Có ai bị trói mà thoải mái không
Nayar đứng bên cạnh, nhìn tên xui xẻo ở trong xe trên người chỉ còn lại nội y, nhịn không được nói: “Tại sao tôi có cảm giác cảnh tượng này rất quen nhỉ?”
Lance lạnh nhạt nhìn Nayar, “Tôi không có ngủ với anh ta, tôi không cần phải chịu trách nhiệm.”
Lời vừa nói ra, hiện trường một mảnh yên tĩnh.
Mặt Hàn Hiểu đỏ vô cùng, máu trên mặt như muốn chảy ra ngoài vậy, làm phụ huynh thật sự không thể làm chuyện xấu! Để con trẻ nhìn thấy nó sẽ học theo, trong lòng Hàn Hiểu vô cùng hối hận.
Phì một tiếng, Nayar không thể khống chế mà cười ra, anh thật sự nhịn lâu lắm rồi.
“Làm tốt lắm, Lance!” Tiểu Hera cũng giơ tay like cho anh trai mình.
Hàn Hiểu: Tốt chỗ nào!
Akasi cũng nở nụ cười “ Thật không hỗ là người nhà Doris.”
Hàn Hiểu: nhà Doris các người đều là những con người như vậy sao?
Nayar cuối cùng cũng nhịn cười, nghiêm túc nói: “Tương lai của quý tộc chúng ta có hy vọng rồi.”
Hàn Hiểu: cái này mà cũng được xem là hy vọng.
Đương nhiên trong lòng Hàn Hiều kiên quyết không thừa nhận đây là cái sai của con trai mình, lỗi này là từ người cha ghê tởm của tụi nó, cho nên cậu hung hăng trừng Akasi.
Akasi nhíu mày, tâm trạng rất tốt, tiểu gia hỏa không biết ánh mắt của cậu có bao nhiêu mê người.
Lúc này, đồng chí phế vật bị trói lại không an phận. “Này, em nhỏ, chính là người trói anh, em là dị nhân sao?’
Lance nhìn phế vật, nhướng mày giống cha mình, “Cho dù là phải, cũng không có quan hệ gì đến anh.”
Nghe thấy câu trả lời của Lance, đồng chí phế vật hai mắt phát sang “Đợi khi em lớn lên, cho phép anh được theo đuổi em, anh là một bầu bạn rất trung thành.”
“Hừ! Ngươi xứng sao! Blair, giải anh ta xuống!” Akasi cười lạnh, ra mệnh lệnh với quân đoàn trưởng.
Phế vật cứ không nỡ nhìn Lance, sau đó bị bắt đưa đến phòng Hình Câu của quân bộ.
Hàn Hiểu cuối cùng cũng cảm thấy tên bắt cóc có gì đói với con trai cậu, “Lance, mẹ nhớ con không phải là dị nhân mà.”
“Vốn dĩ thì con đã không phải rồi!” Lance trả lời
“Vậy lúc nãy con…..”
“Con là nói”Cho dù là phải”, con không có nói con là dị nhân!”
Hàn Hiểu:…………..
Mọi người:………………
Akasi nghĩ có nên nới lỏng hình phạt cho Ira trưởng lão không, sinh ra một đứa con trai như vậy đã là trừng phạt ông trời ban cho ông ta rồi.
Có con như vậy, cả đời này hết hy vọng rồi.