Bóp Chết Cô
Lúc Tô Thanh Anh thức dậy là mười giờ sáng hôm sau. Đêm qua say mèm, cô nằm vật vã lắm mới dậy nổi. Những chuyện tối qua từng chút một hiện ra trong đầu, Tô Thanh Anh vừa vệ sinh cá nhân xong liền xông lên giường trùm kín chăn lại, ngại đến không dám lộ mặt ra ngoài, càng không có dũng khí để ra khỏi phòng. Nếu mà đυ.ng trúng Tô Cảnh Thần, cô sẽ ngại đến phát khóc. Hình tượng đêm qua đúng là quá trơ trẽn đi, hắn hiện tại là anh trai của cô đấy, cô lại hết lần này đến lần khác khıêυ khí©h hắn động chạm vào người mình, ngủ với mình.
Cạch!
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Tô Thanh Anh phản xạ có điều kiện nắm chặt góc chăn, trái tim đập nhanh thình thịch, nghe ngóng từng bước chân ngày một gần, hình như là không giống bước chân trầm ổn của Tô Cảnh Thần cho lắm.
"Tiểu thư!"
Tô Thanh Anh kéo chăn ra nhìn, thì ra là Trân Nhi, làm doạ cho cô phát khϊếp.
"Ừ, anh cả… anh ấy đi làm rồi à?"
Trân Nhi gật gật đầu trả lời:
"Hình như là vậy. Buổi sáng em thấy thiếu gia nghe được một cuộc điện thoại, hình như rất cấp bách liền không ăn sáng mà rời đi luôn."
Theo sự hiểu biết của Tô Thanh Anh, Tô Cảnh Thần chắc do phần nhiều là công việc rồi. Vậy cũng tốt, có thể né tránh hắn đến tối.
Điện thoại trên đầu tủ của cô reo lên, Tô Thanh Anh bắt lấy nó, cau mày nhìn, là Tô Cảnh Thần gọi đến.
Gì đấy? Chẳng lẽ hắn là canh cô thức liền gọi điện thoại đến răn dạy chuyện đêm qua đáng xấu hổ của mình? Nghĩ đến mà trong lòng cô bộp chộp khó chịu, mang theo sự sợ hãi không dám bắt máy. Điện thoại bị nhỡ một cuộc, sau đó lại reo tiếp tục.
Trân Nhi bên cạnh nhìn thấy là số máy của Tô Cảnh Thần, nhưng Tô Thanh Anh chần chờ mãi không chịu nhận máy, nhịn không được hỏi:
"Tiểu thư, thiếu gia gọi đến, sao cô không bắt máy?"
"Ừm… ừ!"
Cô luống cuống chậm chạp bắt máy, Trân Nhi không dám làm phiền thời gian của Tô Thanh Anh nữa, chủ yếu lên phòng chỉ để xác định cô tỉnh lại chưa, bảo rằng mình xuống chuẩn bị dọn thức ăn sáng cho cô.
Trong phòng hiện tại chỉ còn có mình cô cùng chiếc điện thoại vừa bắt máy. Tô Thanh Anh mở điện thoại một lúc, mà Tô Cảnh Thần không lên tiếng nào làm cô hơi sốt ruột.
"Anh cả… gọi em có chuyện gì vậy?"
Người đầu dây bên kia hình như không được thoải mái cho lắm, lạnh nhạt bảo cô một câu:
"Khách sạn Tư Đằng, phòng 307, em mau đến đây một chuyến."
"Hả?"
Cô ngơ ra, đang yên đang lành bảo cô đi đến khách sạn làm gì? Tô Thanh Anh mở miệng muốn hỏi gì thêm nữa nhưng loa điện thoại đã truyền lên tiếng tút tút dài. Cô ngờ hoặc một lúc, sau cùng đến tủ đồ chọn một bộ đồ chỉnh tề vào trong phòng tắm.
Bắt taxi đến khách sạn Tư Đằng, cô trực tiếp vào trong, trao đổi với nhân viên tiếp tân một lát, được sự cho phép rồi đi vào thang máy bấm số tầng. Cô đang rất nóng lòng để làm rõ thắc mắc. Tốn sức đi không bao lâu đã đến nơi cần đến, Tô Thanh Anh nhìn số phòng, sau đó nhấn chuông cửa, không lâu cánh cửa liền mở, đầu tiên cô thấy là vẻ mặt nghiêm trọng của Lục Hách, buộc miệng hỏi một câu:
"Anh cả gọi tôi đến có chuyện gì sao?"
Hắn không dám nói gì, trực tiếp cung kính đưa tay ý bảo cô vào trong. Tô Thanh Anh cất bước vào, đập vào mắt cô trước tiên là thân ảnh tàn tạ của người phụ nữ trên giường, huyết sắc trên gương mặt trắng bệch dọa người, hai tay ghì chặt tấm chăn che chở cơ thể bên trong, thoáng ẩn thoáng hiện toàn là những vết hôn chằng chịt bầm tím ở cổ. Cô ta có vẻ rất sợ hãi, cả người run rẩy, nước mắt giàn dụa khóc nấc vỡ vụn, người phụ nữ đó không ai khác chính là Lưu Tuyết Nhiên. Nếu như không trải qua những chuyện kiếp trước bị Lưu Tuyết Nhiên liên tiếp ám hại thì có lẽ ánh mắt hiện tại của cô dành cho cô ta là sự thương cảm, nhưng… cô hiện tại thấy rất hả dạ.
Lại cất mắt nhìn chung quanh, toàn là những tên đàn ông to xác trông có vẻ thô lỗ, quần áo trên người nhăn nhúm, trên mặt toàn là vết thương, chảy máu thảm hại. Phía bên này là một người đàn ông khí khái lạnh lùng mà cô quen thuộc, không ai khác là Tô Cảnh Thần bên cạnh còn có cô gái hôm qua đưa Lưu Tuyết Nhiên đi.
…
Tất cả mọi thứ quá rõ ràng, không ai nói cho Tô Thanh Anh một câu nào nhưng cô hiểu rõ, cũng chẳng kinh hỷ là mấy, cất mắt quan sát ánh mắt lạnh lùng của hắn.
Hắn khi nãy đến giờ vẫn nhìn cô chăm chăm, sắc lạnh đến mức cô hơi lạnh sống lưng, muốn bắt lấy một chút cảm xúc kinh ngạc trong khuôn mặt cô, nhưng không, cô rất bình tĩnh mà xem xét, đáy lòng hắn dâng lên một cổ phẫn nộ to lớn.
"Đêm qua em cho người làm nhục cô ấy, đúng không?"
Từng câu từng chữ thoát khỏi miệng anh nhẹ nhàng nhưng lạnh như băng, chọc cho đáy lòng cô bồn chồn khó chịu.
"Đúng đấy!"
Cô thẳng thừng như vậy làm mọi người trong phòng rất kinh ngạc, chỉ có Tô Cảnh Thần mặt không biến sắc, nhưng sự tức giận trong lòng nhân lên gấp bội.
Cô dời mắt đến cô gái hôm qua, nhếch môi cười.
"Cô gái này là em thuê, đám đàn ông này cũng do em thuê, để cho cô Lưu được thoải mái phóng túng cả đêm theo đúng thủ đoạn của cô ấy."
Cả phòng lại rơi vào mảng im lặng dọa người, Tô Thanh Anh tiến đến gần bên giường quan sát Lưu Tuyết Nhiên bấu chặt tấm chăn trong tay, đang chứa đầy oán hận lườm cô. Tô Thanh Anh cười chế giễu.
"Sao nào? Bị mưu tính của mình quật vào chính mình là cảm giác gì? Cô nên cảm ơn tôi đi, hôm qua tôi là có lòng tốt, chuẩn bị cô mấy tên đàn ông to con này để cô thỏa mãn du͙© vọиɠ cả đêm…"
Chát!
Tô Thanh Anh chưa kịp nói xong thì một lực đạo mạnh mẽ hung hăng dán vào một bên mặt cô, không kịp phản ứng, cả người ngã xuống nền gạch lạnh lẽo, lúc này da mặt truyền đến cơn đau nhức dữ dội, đáy mắt cô kìm không được chua xót ánh nước lên, ngẩng đầu tức giận nhìn Tô Cảnh Thần.
"Anh… đánh em?"
Sự tức giận lan tỏa khắp l*иg ngực cô, nó đau đớn, chua chát đến mắt cô đỏ lừ, hung hăng trừng hắn.
Cổ cô bỗng bị lực đạo mạnh bạo nhấc lên, thoáng chốc tấm lưng đã nện mạnh ra tiếng trên vách tường lạnh lẽo. Hắn càng mạnh bạo bóp cổ cô, hiện tại hắn như phát rồ, hận không thể lập tức bóp chết cô. 1
Tô Thanh Anh không ngừng giãy dụa, móng tay bấu chặt lấy mu bàn tay hắn, khó thở chảy nước mắt, liên tục ho dữ dội.
Lục Hách hốt hoảng vô cùng, lần đầu tiên cậu ta thấy Tô Cảnh Thần động tay động chân dữ dội thế này với Tô Thanh Anh. Trước giờ cậu đều thấy hắn luôn cưng chiều cô em gái này, tuy không thể hiện ra mặt nhưng từng hành động thầm lặng đều là đặc biệt lo cho cô. Thế mà hiện tại hắn muốn bóp chết cô.
"Tô tổng, ngài dừng lại đi, tiểu thư sẽ chết mất."
Lời nói của cậu ta căn bản không làm cho Tô Cảnh Thần hạ chút lực đạo nào, mạnh tay nhấc bổng cô lên, lưng cô chà sát vào vách tường thoáng đau, mặt mày tái mét đi, không còn sức lực vùng vẫy. Đến lúc này, cô buông tay hắn ra, thong thả nhắm chặt mắt, mơ hồ có hai giọt nước mắt lăn dài xuống gò má. Không phải vì cô đã đến lúc không cầm cự nổi mà là vì trong lòng đau nhói. Cô chưa bị hắn bóp chết nhưng tâm tư cô dành cho hắn đã bị hắn bóp chết.
Đầu óc lửng lơ như kiếp trước, trước lúc cô chết đi, cô đã mơ hồ thoáng qua cảm giác này, đáy lòng sợ hãi nghĩ rằng đời này lại lần nữa chết đi, chính trong tay người cô tin tưởng nhất trong kiếp này.
Vào thời khắc cô sắp không chống cự được nữa, hắn bỗng buông tay, bởi hắn bị giọt nước mắt của cô rớt trúng mu bàn tay mình, như rơi trúng con tim của hắn, đau xót, nhoi nhói. Chụp lấy bả vai cô xem xét cô nheo mắt còn cử động, hắn liền đẩy cô ngã xuống đất.
Đầu Tô Thanh Anh va đập mạnh vào nền đất, đau như bị vỡ ra, thoi thóp không thể đứng dậy, mắt nhắm mắt mở thấy người đàn ông đáng sợ vừa rồi đi đến bên giường của Lưu Tuyết Nhiên.
Cô ta thấy hắn đến, nước mắt giàn giụa cả mặt, khóc to uất ức, hắn xiêu lòng ôm cô ta trong lòng ngực, ôn nhu vuốt ve.
"Anh Thần, đêm qua… kinh khủng quá, em rất sợ, hức…"
"Không sao, có anh ở đây, không ai dám làm gì em nữa rồi!"
"Hức… có phải… có phải anh cảm thấy em bẩn lắm không? Không, anh… anh tránh xa em ra, đừng chạm vào em, anh sẽ bị váy bẩn đó, làm ơn tránh xa em ra!"
Cô ta kích động hét lớn như kẻ điên loạn đẩy Tô Cảnh Thần ra thật xa, ôm đầu gào thét, toàn bảo bản thân bẩn thỉu nhơ nhuốc. Hắn lại lần nữa kiên nhẫn tiến đến ôm chặt Lưu Tuyết Nhiên, lần này là chặt hơn, mặc kệ cô ta vùng vẫy đuổi đi, ôn tồn cất lời:
"Thực xin lỗi, anh không thể thực hiện lời hứa bảo vệ tốt cho em. Nhưng em hãy an lòng, sau này anh sẽ bảo vệ tốt cho em cả đời, không để những chuyện này tái phạm một lần nào nữa."
Bảo vệ tốt cho cô cả đời?
Những lời này vọng vào màng nhĩ của Tô Thanh Anh sao khó nghe quá. Dùng cả đời? Hắn muốn dùng cả đời để ở bên Lưu Tuyết Nhiên, còn cô thì sao? Những chua chát đau khổ đó hòa thành nước mắt chậm rãi rơi trên mặt cô, rớt tí tách xuống sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt ấm nóng dần hòa quyện với nhiệt độ nền gạch khiến nó lạnh ngắt như tâm tình hiện tại của cô.
Lưu Tuyết Nhiên nằm trong lòng ngực hắn rất ngoan, không cựa quậy gì nữa, Tô Cảnh Thần bấy giờ mới nhìn đến cô bằng ánh mắt chán ghét, ra lệnh cho Lục Hách:
"Những tên đàn ông này và cả người phụ nữ kia đưa cho Mộ Trình Lâm, nói hắn thiến hết đám đàn ông này cho tôi. Còn cô ta… nhốt trong phòng, xích cô ta lại, chưa có lệnh của tôi không được cho cô ta ăn uống, một giọt nước cũng không được. Thông báo người làm cả biệt thự Tô gia, nếu ai dám vi phạm tôi sẽ phế tay người đó."
Lục Hách liền cúi đầu vâng dạ, như sợ rằng hắn không kịp trả lời nhanh bản thân cũng bị dính rắc rối, ánh mắt nhìn đến Tô Thanh Anh có chút thương cảm, đến đỡ cô đi.
Cậu ta đỡ cô ra khỏi phòng, đóng cửa lại, Tô Thanh Anh mơ hồ nhìn vào bên trong, trước khi cánh cửa khép lại thấy dáng vẻ ôm nhu của Tô Cảnh Thần vuốt ve bả vai của Lưu Tuyết Nhiên, khác một trời một vực với dáng vẻ đáng sợ ban nãy cô dành cho anh.