Editor: Na
“Chị dâu cả, chị sao thế?”
“Ngã rồi, bụng của ta…..” Cố Cảnh Tú nghe cô ta nói bụng, bị dọa mà không để ý đến Lâm Mẫn nữa, vội chạy qua đỡ Lâm Anh.
Lâm Mẫn liếc mắt nhìn Vương Anh, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của cô ta.
Vương Anh đang có ý gì, Lâm Mẫn không rõ được.
Vương Anh cho rằng cô muốn bỏ chạy, giúp cô tách khỏi Cố Cảnh Tú sao?
Vẫn thật sự là một người chị dâu tốt!
Ánh mắt Lâm Mẫn lóe lên vẻ lạnh lùng, tự mình đi vào nhà vệ sinh.
Vương Anh căn bản không có chuyện gì, lại giả vờ biểu lộ vẻ đau đớn, Cố Cảnh Tú bị dọa cho sợ chết khϊếp, không dám chậm trễ, sợ bụng của Vương Anh gặp chuyện.
Trong cơn hoảng loạn chạy vào trong sân, vừa chạy vừa hét.
Cố Đức Thành và Vương Quế Hương đều đang ở trong phòng Cố Cảnh Xuyên, làm công tác tư tưởng với anh.
Cố Đức Thành vốn nghĩ, cô gái nhà người ta căn bản không đồng ý chuyện hôn sự này, thực ra không được thì bỏ đi.
Tuy nhiên, bọn họ tin sức khỏe của con trai nhất định sẽ khỏe lại, nhưng cô gái nhà người ta không đồng ý, thì cũng không thể nhốt người ta lại.
Nhưng hiện tại, thái độ của Lâm Mẫn đã thay đổi hoàn toàn, Cố Đức Thành và Cương Quế Hương nhìn thấy có hy vọng rồi.
Khuyên bảo con trai, để anh đối xử tốt với cô gái nhà người ta.
Đừng nói lại mấy lời gì mà để người ta đi.
Thái độ của Cố Cảnh Xuyên lại đặc biệt cứng rắn, cho dù cha mẹ có nói cỡ nào, thì anh cũng chỉ có một câu, để Lâm Mẫn đi!
Cố Đức Thành vô cùng đau đầu, lúc đính hôn cho anh, một cuộc điện thoại là xong. Bởi vì, lần kết hôn này, ông cho rằng có thể làm chủ cho con trai, lại không lường được tiểu tử này cương quyết như vậy, có buộc 8 con ngựa cũng kéo không lại anh. (chỉ sự cứng rắn, không lay chuyển.)
Cuộc đàm phán bế tắc, căn phòng rơi vào im lặng.
Đột nhiên, trong sân truyền đến giọng nói hốt hoảng của Cố Cảnh Tú.
Hai người già nhìn nhau, đều cho rằng Lâm Mẫn bỏ chạy rồi.
Bọn họ không để ý đến Cố Cảnh Xuyên nữa, mặt biến sắc, chân tay luống cuống chạy ra.
Kết quả nghe Cố Cảnh Tú nói Vương Anh ngã rồi, đang ôm bụng kêu ở trong sân.
Cố Đức Thành vừa nghe con dâu lớn đang mang thai bị ngã rồi, khẩn trương nói không ra lời, vội chạy ra ngoài.
Vương Anh vẫn đang ngồi trên đất nghiến răng nghiến lợi kêu khóc.
Vương Quế Hương bị dọa cho sợ chết khϊếp, chạy qua quỳ xuống bên cạnh cô ra, sờ vào bụng cô ta, “Anh tử, thế nào rồi? Có đau bụng không? Có bị ra máu không?”
Cố Đức Thành là cha chồng, không tiện lại gần, cuống quýt chạy xung quanh, “Cảnh Huy đâu? Cảnh Huy chết ở đâu rồi? Mau đưa Vương Anh đi bệnh viện.”
“Mẹ, con không biết, mẹ đỡ con về phòng đi.” Giọng nói Vương Anh run rẩy, “Nếu như có chuyện gì xảy ra với đứa bé, con cũng không muốn sống nữa, con xin lỗi nhà họ Cố….”
“Anh tử, đừng kích động, đi, về phòng.”
Vương Quế Hương đỡ Vương Anh.
Không biết là Vương Anh cố ý dùng lực hay là có chuyện gì, bà đỡ không nổi.
“Cảnh Tú, mau đến giúp ta đỡ chị dâu con.”
“Vâng.” Cố Cảnh Tú chạy qua, đỡ một bên cánh tay của Vương Anh.
Bị hai người mẹ chồng và cô nhỏ đỡ, cha chồng vội vội vàng vàng chạy đi tìm Cố Cảnh Huy, không ai quan tâm đến Lâm Mẫn đang đi vệ sinh cả.
Vương Anh nhếch mép cười thầm, đi vào phòng.
Đỡ cô ta nằm lên giường, Vương Quế Hương lại kiểm tra lại một lần, không thấy bị chảy máu, bà hít sâu một hơn.