Chương 46: Đừng Có Lên Giường Của Ta

Editor: Na

Có thể là gương mặt anh quá đẹp trai, hoặc là do ánh mắt anh quá sâu xa, Lâm Mẫn đối diện với ánh mắt của anh, nhất thời trở nên ngẩn ngơ, căn bản quên mất việc nhìn sang chỗ khác.

Lại trực tiếp như vậy, nhìn thẳng nhau.

Cố Cảnh Xuyên cũng không ngờ là cái đầu nhỏ của cô gái này lại đột nhiên thò ra khỏi chăn.

Anh thấy một cái đầu tóc xù thò ra, gương mặt trắng nõn, tôi mắt to tròn nhìn anh chằm chằm, dáng vẻ hệt như một con….ngoan ngoãn.

Khiến cho người ta nhịn không được mà muốn đi qua đưa tay vuốt ve.

Ý thức được suy nghĩ trong đầu mình, Cố Cảnh Xuyên bị chính mình dọa cho một trận, anh hoang mang chớp mắt, vội nhìn sang hướng khác.

Cho đến khi Cố Cảnh Xuyên nhìn ra chỗ khác, Lâm Mẫn mới định thần lại, ý thức được mình vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, vội rụt đầu chui vào trong chăn.

Tim cô đập thình thịch, khẩn trương mà đổ mồ hôi cả người.

Trốn kĩ trong chăn, rồi ngủ quên từ lúc nào không hay.

Cho đến khi gà gáy sáng sớm, cô mới mở mắt ra, cô sững người một lúc, dụi dụi mắt, vô thức nhìn sang bên cạnh.

Tuy nhiên, chăn của Cố Cảnh Xuyên được gấp gọn gàng, giường bên cạnh lạnh giá, căn bản là anh không ở trong phòng.

Lâm Mẫn nhất thời thừ người ra.

Người đàn ông thối này tối qua vẫn chưa lên giường sao?



Tốt, rất tốt!

Xem lời cô nói như gió thoảng bên tai sao?

Sau này, anh muốn lên giường, thì không còn cơ hội nào nữa đâu!

Lâm Mẫn tức giận đá chăn ra.

Sau đó đem đống chăn gối đã gấp gọn gàng của Cố Cảnh Xuyên cầm lên ném ra cửa.

Kết quả, gối ném ra, lại không rơi xuống đất.

Mà là………

Rơi vào trong lòng của ai đó.

Cố Cảnh Xuyên đẩy xe lăn vào phòng, vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một cái gối bay tới.

Anh giơ tay ra, nhẹ nhàng đón lấy.

Sau đó, nhìn người phụ nữ trên giường một cách kỳ lạ.

Chăn trên người của cô ấy bị đá sang một bên, nằm dang tay dang chân trên giường, mặt đỏ phụng phịu, bĩu môi, rõ ràng là đang tức giận.

Cố Cảnh Xuyên khó hiểu nhìn cô, đẩy xe lăn đi qua, đem gối trong tay mình bỏ lên giường.



Lâm Mẫn quay đầu, thấy gối mình ném bị anh bắt được, có chút ngại ngùng.

Nghĩ đến anh chạy đi tìm em trai ngủ cùng, sự ngại ngùng đó lại bị thay thế bằng nỗi buồn và sự tức giận .

Uổng cho cô moi hết tim gan phèo phổi ra, tối qua nói với anh rất nhiều điều, người đàn ông này không nghe lọt được một lời nào cả.

Hứ, anh ta không chỉ không nghe lọt, hoặc là trong lòng anh ta đang chê cười cô ăn nói linh tinh.

Thậm chí không định tin là cô biết y thuật.

Lại càng không muốn ngủ cùng một giường với cô!

Cô càng càng càng ấm ức, không thèm để ý đến Cố Cảnh Xuyên.

Cô xoay người, quay lưng về phía anh.

Cố Cảnh Xuyên có chút kỳ lạ, “………..”

Quả nhiên, lòng dạ phụ nữ giống như mò kim đáy bể, không hiểu nổi.

Anh cũng không quan tâm đến Lâm Mẫn, tự rót nước trong phích ra đổ vào trong chậu, lau rửa mặt mũi.

Sau đó lai đẩy xe lăn đi ra.

Lâm Mẫn thấy Cố Cảnh Xuyên không nói với mình lời nào, trái tim cô lại lạnh giá thêm.

Thật sự, dù cô có cố gắng thế nào, cũng không thể sưởi ấm trái tim anh sao?