Editor: TieuTieu
“Nói cái gì? Cố Cảnh Xuyên lạnh nhạt nói.
“Nói thử xem anh có nhớ ra tôi không?”
Cố Cảnh Xuyên ngấm ngầm chịu đựng thứ tình cảm kia, khó khăn không biết nói gì, giọng điệu lạnh nhạt, “Không nhớ”.
“A? Anh nhìn mắt tôi nói lại một lần nữa. “Lâm Mẫn bước về phía trước một bước, đối diện với anh, nghiêng đầu bắt ánh mắt của anh.
Cố Cảnh Xuyên tiếp tục trốn tránh.
Cô không cho anh cơ hội trốn tránh, ngồi xổm trước mắt anh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm anh, “Nửa năm về trước, ở trên đường, anh mặc bộ quần áo ngụy trang bắt trộm, tôi đi ngang qua, dùng viêm đá đánh vào đầu gối tên trộm, sau đó giúp anh bắt sống tên trộm, anh dám nói anh quên rồi?”
Cố Cảnh Xuyên, cúi sụp mắt, “Quên rồi”.
Lâm Mẫn ngược lại không giận dữ, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh hùng của anh, ý nghĩa sâu sắc tiếp tục mở miệng, “Anh nhặt được vở bài tập tôi bỏ quên, hơn nữa vở bài tập đó là Lâm Kiều, anh cũng quên sao?”
Anh mắt của Cố Cảnh Xuyên chuyển động, không nói gì.
Lâm Mẫn đột nhiên nghiêng về phía trước, mặt gần như dính với mặt Cố Cảnh Xuyên, khi nói chuyện khí nóng phả vào mặt anh, tê giòn, “Thật sự, tôi đối với anh là vừa gặp đã yêu.
Theo sau giọng của cô, tiếng ầm ầm, giống như có vật gì trong đầu Cố Cảnh Xuyên nổ tung.
Khiến cả người anh ngồi trên xe lăn tê cứng, không biết phản ứng như thế nào.
Cô nói, cô đối với anh là vừa gặp đã yêu.
Cố Cảnh Xuyên ngây người nhìn khuôn mặt sáng sủa và chuyển động đang ở gần trước mặt mình.
Anh đối với cô, cũng chính là vừa gặp đã yêu.
Lúc nãy, ở trên bàn ăn cơm, cô nói nhớ tới lần đầu gặp anh, hơn nữa ấn tượng rất sâu sắc, anh cũng đã vui sướиɠ rồi.
Nhưng anh không dám có suy nghĩ tham lam.
Lúc này, cô chính miệng nói ra, khiến anh rất chấn động.
Vẻ mặt của Cố Cảnh Xuyên lạnh lùng phức tạp, không thể tưởng tượng nhìn cô.
“Tôi không biết đối tượng Lâm Kiều đính hôn là anh”. Lâm Mẫn lui về phía sau một bước, ngồi trên mép giường, nhìn anh nói thật thà, “Tôi ở nhà của họ, một chút địa vị cũng không có, càng không có quyền nói chuyện, anh cũng chưa từng đến nhà tôi, vì vậy, tôi không biết người đính hôn với Lâm Kiều là người tình trong mộng của tôi”.
Cô chính là muốn cho Cố Cảnh Xuyên biết, cô cưới anh, là vì thật sự thích anh.
“Sáng ngày kết hôn, tôi tỉnh dậy, nhìn thấy dáng vẻ của anh, nhìn anh thật sự nằm bên cạnh tôi, tôi mới biết, vốn dĩ tôi thay Lâm Kiều gả đi, là người đàn ông mà bản thân đang yêu thầm, tôi rất vui”. Cô nhìn anh, nói chân thật.
Cố Cảnh Xuyên vẫn như cũ không phản ứng.