Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Tiểu Ớt Cay Thập Niên 90

Chương 4: Tân hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Na

Không, hắn ta không phải chỉ vì Đường Tĩnh Xu, mà lại càng vì bản thân hắn ta hơn.

Không cần biết thế nào, có thể tái sinh sống lại, đó là ân đức của ông trời dành cho cô.

Cô phải trân trọng.

Cô hít sâu một hơi, ánh mắt lại rơi trên mặt của người đàn ông đang ngủ say trên giường.

Thực ra, người lúc trước có hôn ước với Cố Cảnh Xuyên, là em gái Lâm Kiều của cô.

Sau khi Lâm Kiều nghe được Cố Cảnh Xuyên bị thương, nhất quyết từ hôn.

Tuy nhiên, sính lễ 3000 tệ mà lúc trước nhà họ Cố cho nhà họ Lâm, sớm đã dùng để xây nhà mới, trong nhà căn bản không có đủ khoản tiền đó để trả lại từ hôn, đương nhiên, bọn họ cũng không thể ăn rồi mà nôn ra được.

Cho nên, cả nhà họ âm mưu đổi người.

Để cô gả cho Cố Cảnh Xuyên.

Cô đương nhiên sống chết cũng không đồng ý.

Đừng nói đến chuyện tình trạng sức khỏe của Cố Cảnh Xuyên, mấu chốt là, bản thân cô trong lòng đã có người khác rồi.

Cô không biết được là, lúc mà Lâm Kiều biết chuyện Cố Cảnh Xuyên bị thương, đã bắt đầu thông đồng với đối tượng Lý Khánh Minh của mình.

Chính là muốn Lý Khánh Minh bỏ mặc cô, để cô cảm thấy thất vọng mà chấp nhận sự sắp xếp của gia đình họ.



Lý Khánh Minh không kháng cự lại được sự câu dẫn của Lâm Kiều, gian díu với cô ta.

Cha nuôi Lâm Kim Thuận và mẹ nuôi Lý Thu Mai tranh thủ lúc cô tổn thương, buồn bã, trực tiếp trói cô lại đưa đến trên giường của Cố Cảnh Xuyên.

Lâm Mẫn đang sắp xếp lại những kí ức trong đầu mình, lúc này, cửa đột nhiên bị ai đó đẩy ra, mẹ của Cố Cảnh Xuyên bưng một cái bát vào, lại run rẩy đi vào.

Bà bước từng bước nhỏ cẩn thận đi đến một bên mép giường, “Tiểu Mẫn, ăn chút cháo đi, con nhất định là đói rồi.”

Lâm Mẫn sớm đã đói bụng lắm rồi, cô đưa tay ra nhận lấy, ngữ khí bình tĩnh, “Cảm ơn.”

Lúc Vương Quế Hương đi vào, đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị quăng bát lên đầu, lại không ngờ được cô sẽ bình tĩnh như vậy.

Vương Quế Hương nhìn cô chằm chằm, biểu cảm không dám tin vào tai và mắt mình.

Trong khi bà thấp thỏm không yên, Lâm Mẫn cầm thìa lên, xúc một muỗng cháo to đưa vào miệng.

Rất nhanh, cô đã ăn được nửa bát cháo.

Cô nhấc chăn ra định xuống giường, “Con đi cất bát.”

“Không cần không cần, để ta!”

Vương Quế Hương rốt cuộc vẫn phòng bị cô, không dám để cô ra khỏi phòng một bước.

Lâm Mẫn muốn đi vệ sinh, cô nhìn trong phòng tân hôn một lượt, lại không có phòng vệ sinh riêng.



Trên nền nhà bỏ một cái thùng, lúc này cô mới nghĩ ra, đây chính là để cô dùng giải quyết nỗi buồn.

“Cái đó, con muốn đi vệ sinh.”

“Tiểu Mẫn à, con cứ đi ngay ở đây đi, lát nữa ta bưng đi đổ.”

Lâm Mẫn, “………”

Cô mở lời, “Con sẽ không bỏ chạy đâu, người không cần đề phòng con.”

Đuổi cũng sẽ không đi.

Vương Quế Hương không tiếp lời, trên mặt lộ ra vẻ ái ngại lại cười lịch sự.

“Thôi được, lát nữa con đi vệ sinh.”

Vương Quế Hương đi ra, lại đóng cửa phòng lại.

Lâm Mẫ lại quay đầu nhìn Cố Cảnh Xuyên vẫn đang ngủ không có bất cứ dấu hiệu gì muốn tỉnh lại.

Cô đưa tay ra, lật một góc chăn, sờ vào cổ tay của anh ấy, ngón tay chạm vào cổ tay, bắt mạch cho anh ấy.

Sau mấy giây, cô rút tay lại.

Tình trạng của anh ấy, tốt hơn nhiều so với khi mà cô cùng với sư phụ đến trị bệnh cho anh ấy ở kiếp trước.

Mặc dù hai chân hoạt động không thuận tiện, nhưng do vừa mới bị thương chưa lâu, toàn bộ chức năng cơ thể cũng không tệ lắm.
« Chương TrướcChương Tiếp »