Chương 3: Tân hôn

Editor: Na

Lâm Mẫn không tiếp lời mẹ chồng, cô vươn tay, chỉ người đàn ông đang ngủ bên cạnh cô, hỏi Vương Quế Hương, “Anh ấy..... là sao vậy? Vẫn chưa tỉnh?”

Từ lúc cô tỉnh đến bây giờ, ít nhất cũng nữa tiếng rồi, ngoài cửa sổ, chim hót líu ríu, trời cũng đã sáng, anh ấy vẫn ngủ rất say, mảy may không có dấu hiệu của việc muốn ngủ.

Có phải là như đoạn kiếp trước, thật sự bị cho uống thuốc ngủ?

Vương Quế Hương không ngờ Lâm Mẫn cuối cùng cũng chủ động hỏi con trai bà, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, một lúc sau, ánh mắt lấp lánh, vội vàng trả lời, “Ô, Cảnh Xuyên à, nó một lúc là tỉnh lại thôi”.

Thấy tâm trạng của Lâm Mẫn lúc này đã ổn đinh, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng Vương Quế Hương cũng yên tâm hơn, liền nói: “Con chờ đó, ta đi lấy cơm cho con.”

Lúc mẹ của Cố Cảnh Xuyên đi ra, mấy người đang xúm vào nghe ngóng động tĩnh bên ngoài cửa phòng, thấy Vương Quế Hương đi ra, vội hỏi, “Mẹ, sao rồi? Còn làm loạn nữa không? Có cần trói cô ấy lại không?”

Vương Quế Hương trả lời, “Không làm loạn nữa, thấy khá bình tĩnh lại rồi, còn hỏi anh hai của con.”

Con dâu cả Vương Anh ngạc nhiên, “Bình tĩnh? Đó nhất định là sự yên tĩnh trước cơn bão, đây là chiêu kìm nén.”

Cố Cảnh Tú bất mãn nhìn cô ta, “Chị dâu, chị nói chuyện kiểu gì vậy?”

Vương Anh khoanh tay trước ngực, chế nhạo, “Ta nói sai sao? Có con ai nhà ai mà tứ chi lành lặn lại chịu gả cho loại người tàn phế như thằng hai? Các người đó, tiêu tốn nhiều tiền như vậy, đúng là lãng phí!”



“Chị dâu, tôi không cho phép chị nói anh hai của tôi như vậy!” Thằng bốn Cố Cảnh Kỳ trợn mắt.

“Vậy muốn tôi nói thế nào? Đã là thời đại nào rồi, còn xung hỉ, tôi thấy, lần này các người sẽ mất trắng, cứ chờ mà xem.”

Nói xong, Vương Anh vênh váo đi về căn phòng phía Tây nơi cô ta ở.

Cố Cảnh Huy thấy vợ không vui, chạy theo cô ta như kẻ bám đuôi, “Anh tử, đợi anh.”

“Mẹ, anh hai con vẫn chưa tỉnh sao?” Cố Cảnh Kỳ hỏi.

Vương Quế Hương vẻ mặt nghiêm trọng, “Vẫn chưa, hôm qua chúng ta cho nó uống nhiều thuốc ngủ quá hay sao? Liệu có xảy ra chuyện gì không?”

“Không nhiều, chỉ hai viên thôi mà, thầy thuốc nói, đó là trong phạm vi an toàn, chắc là đến chiều mới tỉnh lại được.”

“Ta nói với hai con, lát nữa, không quan tâm chị dâu hai của các con làm loạn thế nào, có chửi mắng khó nghe thế nào, nhưng vì anh các con, nhất định phải nhẫn nhịn có biết không?” Vương Quế Hương căn dặn Cố Cảnh Kỳ và Cố Cảnh Tú.

“Mẹ, chúng con biết rồi ạ.”

“Ta đi lấy cơm cho nó.”

Vương Quế Hương đi vào phòng bếp, Cố Cảnh Kỳ và Cố Cảnh Tú túc trực bên ngoài cửa phòng, vẻ mặt phức tạp.



“Cảnh Kỳ, em nói nhà chúng ta làm như vậy, liệu có vô nhân đạo quá hay không?” Cố Cảnh Tú nhìn thằng bốn Cố Cảnh Kỳ sắc mặt nghiêm trọng nói.

“Haizzz.” Cố Cảnh Kỳ thở dài, cặp má non trẻ tràn đầy vẻ nghiêm trọng.

Đi về phòng của mình làm bài tập.

…….

Lâm Mẫn vẫn đang ngồi trên giường ngây ngốc nhìn Cố Cảnh Xuyên ngủ.

Từ lúc cô tỉnh lại đến giờ, ít nhất cũng nửa tiếng rồi, nhưng cô vẫn không thể tin được chuyện mình thật sự tái sinh.

Hơn nữa, còn tái sinh vào ngày thứ 2 sau hôn lễ.

Cô chết quá đột ngột, khiến cô nhất thời không tiếp nhận nổi tình hình trước mắt.

Đến giờ cô vẫn không cách nào tin được, cô thật lòng ngay thẳng đi khám chữa bệnh, mà lại bị người sư huynh nho nhã kia phóng lửa thiêu chết.

Cũng chỉ bởi vì người phụ nữ Đường Tĩnh Xu đó.

Lúc này Lâm Mẫn đột nhiên nghĩ đến những lời lẽ sâu xa trong câu nói cuối cùng của Hà Khải.