Editor: Na
Lý Thu Mai lúc này trong lòng cũng rất lo lắng, nha đầu Lâm Mẫn đó rốt cuộc là chạy đi đâu chứ?
Đương nhiên điều Lý Thu Mai lo lắng không phải là sự an toàn của Lâm Mẫn, mà là, bà ta làm sao để giải thích với con gái trong thành phố?
Bà ta gây áp lực với người nhà họ Cố: “Nếu Lý Khánh Minh vẫn ở nhà, vậy thì Lâm Mẫn chạy rồi, chắc chắn là do con dâu cả nhà các người đưa đi, tôi nói cho các người biết, nếu không tìm được người về đây, nhà họ Lâm chúng tôi chưa xong với các người đâu, các người còn không mau đi tìm người?”
Liên quan đến con dâu cả của nhà mình, nhà họ Cố nhất thời đuối lý.
“Đi, về nhà làm rõ tình hình trước đã rồi nói.”
Cố Cảnh Huy lái xe 4 bánh, kéo Cố Đức Thành và Vương Quế Hương rời khỏi thôn Thượng Hà.
……
Lâm Mẫn vẫn ở quán mì thịt bò, đợi Cố Cảnh Tú 5h chiều tan làm, hai người mua một con cá, sau đó cùng nhau trở về nhà.
Lúc mấy người Cố Đức Thành về đến nhà, đã là hơn 4h chiều, trong nhà chỉ có hai người Vương Anh và Cố Cảnh Xuyên.
Mỗi người ở phòng riêng của mình.
Vương Anh bị Cố Cảnh Xuyên dọa cho một trận, không dám đi ra khıêυ khí©h anh nữa, cô ta mở máy ghi âm lên nhàn nhã nghe nhạc.
Cố Cảnh Huy biết tính cách của vợ mình, mặc dù trước mặt cha mẹ mình, anh ta liên tục nói đỡ hộ Vương Anh, nhưng trong lòng anh ta cũng có tính toán, chuyện này, sợ Vương Anh thật sự không tránh khỏi liên quan.
Lâm Mẫn gả vào nhà, Vương Anh bị lạnh nhạt, cô ta phàn nàn trước mặt anh ta không phải chỉ 1 2 lần.
Cố Cảnh Huy lái xe bốn bánh dừng ở bên ngoài cổng lớn, Cố Đức Thành và Vương Quế Hương tức giận hùng hổ chạy vào phòng.
Vương Anh đang nằm trên giường lắc đầu theo điệu nhạc trong máy ghi âm, không nghe thấy âm thanh phẫn nộ của cha mẹ chồng bên ngoài sân.
Đột nhiên, cửa bị người đẩy mạnh ra.
Cố Đức Thành đã tức phát điên lên rồi, căn bản không quan tâm đến hiềm nghi nữa, trực tiếp xông vào phòng con trai con dâu.
Vương Anh nhìn thấy cha mẹ chồng ngày thường thì hòa nhã, lúc này mặt như Bao Công, cô ta nuốt nước miếng lo lắng.
“Cha, mẹ, hai người làm gì vậy? Dọa con và em bé trong bụng con rồi đó.” Vương Anh nói, xoa xoa bụng.
Cố Đức Thành quát to, “Con bớt làm bộ như vậy đi, đứa bé trong bụng con mới hơn 1 tháng, vẫn chỉ là cục thịt thôi.”
“Nói, Lâm Mẫn ở đâu?” Ông chất vấn.