Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Tiểu Ớt Cay Thập Niên 90

Chương 17: Bỏ Nhà Theo Trai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: TieuTieu

Nhà họ Cố ở thị trấn, đạp xe đạp đến xưởng máy rất thuận tiện, đi trên đường không đến mười mấy phút.

Vương Anh đi về chưa đến một tiếng, có thể hoàn thành rồi.

Cô nhẹ nhàng nói với Lâm Mẫn, tất cả đều chuẩn bị xong rồi, ngày mai dẫn em lên phố.

Ngày thứ hai, Vương Anh nịnh Vương Quế Hương, nói muốn đưa Lâm Mẫn ra ngoài giải sầu.

Vương Quế Hương muốn đi cùng, Vương Anh xụ mặt, nói chị em dâu muốn ra ngoài, mẹ chồng đi cùng như giám sát Lâm Mẫn vậy, Lâm Mẫn sẽ không vui.

Dù sao biểu hiện của Lâm Mẫn ở nhà mọi người đều để mắt, họ cũng không thể không cho cô ra ngoài.

Theo lý mà nói, kết hôn ngày thứ 3 phải lại mặt, nhưng Lâm Mẫn không nhắc đến về nhà mẹ, họ cũng tự biết điều không nhắc đến.

Vương Anh dẫn Lâm Mẫn rời khỏi thôn, sau khi đến phố, trực tiếp dẫn cô đến nơi hẹn hôm qua với Lý Khánh Minh.

Đứng ở một góc vắng vẻ sau bãi phế liệu phía đông thị trấn.

Có mùi hôi thối khuếch tán trong không khí.

Vương Anh bịt mũi, nhìn thấy Lý Khánh Minh đã đợi bên kia, vội vàng đẩy Lâm Mẫn qua đó.

“Chị ra đầu đường đợi em, nhanh qua đó”.



Lâm Mẫn đi qua đó, Vương Anh đứng ở góc tường nhìn trộm họ.

Lý Khánh Minh mặc bộ đồ đồng phục màu tro xi măng, nhìn thấy Lâm Mẫn qua đó, trong mắt có chút không thoải mái.

“Lâm Mẫn, em có ổn không?” Anh ta sờ mũi, hỏi.

Lâm Mẫn nhìn người đàn ông này, những làn sóng hận thù cuộn trào trong trái tim.

Thằng khốn!

Cô khống chế tâm trạng của bản thân, cười lạnh, “Anh nói xem?”

“Việc đến bây giờ, tôi cũng không biết nói như thế nào, đây là vé tôi mua cho em, tối hôm nay, em hôm nay đi thôi”. Lý Khánh Minh lấy trong túi ra một cái vé.

“Vé xe lửa? Hôm nay đi? Nhưng mà....” Lâm Mẫn có ý hướng Vương Anh nhìn trộm đang đợi, cất cao giọng.

“Em hét cái gì?” Lý Khánh Minh sợ bị người khác phát hiện, lấm la lấm lét nhìn xung quanh.

Vương Anh nghe được lời nói của Lâm Mẫn, nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của Lý Khánh Minh, cô ta mím môi cười, thoả mãn rời đi.

Ukm, Cô ta chắn ở đây, người ra sao có thể đi được?

Lâm Mẫn chú ý bóng dáng của Vương anh từ góc tường đi qua, trong nháy mắt vẻ mặt lạnh lùng.
« Chương TrướcChương Tiếp »