Biểu cảm chán ghét của đối phương, hắn đã nhìn đủ nhiều rồi.
Hắn không muốn lại phải trông thấy vẻ mặt đó của Kiều Miên nữa.
Như vậy chẳng khác nào nghiền nát một chút lòng tự trọng cuối cùng của hắn.
Hắn càng không muốn trông thấy Kiều Miên cười với người đàn ông khác, bị người đàn ông khác ôm vào trong ngực.
Hắn sẽ tức giận, sẽ đố kỵ, đáy lòng sẽ xuất hiện những ý nghĩ không phù hợp, muốn đoạt lấy cậu, nhốt cậu ở bên cạnh mình……
Mà càng như vậy, Kiều Miên sẽ càng né tránh hắn.
Khuôn mặt Kiều Miên hiện ra một chút hụt hẫng —— Bạc Lệ Minh hiện tại hình như cũng không thích mình cho lắm.
Rõ ràng ở kiếp trước, sau khi chuyện này xảy ra, là hắn quyết đoán mang cậu đi, nhốt ở bên cạnh hắn.
Tại sao hôm nay chuyện đó không xảy ra nữa, thì hắn lại né tránh cậu? Chẳng lẽ hắn muốn phân rõ giới hạn với cậu sao?
Kiều Miên vươn bàn tay nhỏ, bắt lấy vạt áo của Bạc Lệ Minh, dịu giọng nói, “Bạc Lệ Minh…… Em sợ lắm…… Anh có thể đi cùng em được không?”
Bạc Lệ Minh nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt vạt áo hắn, biểu tình trên mặt ngay tức khắc trở nên dịu dàng, từ đáy lòng thốt lên một câu, “Được.”
Kiều Miên liền tiến thêm một bước về phía hắn, “Bạc Lệ Minh, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Bạc Lệ Minh nhìn cậu một cái.
Thảo nào lại muốn giữ hắn lại.
Bởi vì không yên tâm, cho nên muốn thăm dò hắn sao?
Chẳng lẽ cậu đang nghi ngờ chuyện này là hắn làm?
Trong ngực Bạc Lệ Minh chua chát, “Anh nhận được ảnh chụp tên này lén lút xuất hiện ở khu nhà em, anh không yên tâm, sợ em xảy ra chuyện, cho nên mới tới đây.”
Bạc Lệ Minh nhìn khuôn mặt đang nghiêm túc suy tư của Kiều Miên, “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Kiều Miên lắc đầu, “Không có.”
Chẳng lẽ kiếp trước cũng là có người dùng ảnh chụp để dụ Bạc Lệ Minh đến đây, còn nhân cơ hội chụp được Bạc Lệ Minh?
Kẻ đứng sau chuyện này rốt cuộc là có mưu đồ gì?
Vì muốn hủy hoại cậu?
Vì muốn cậu hận Bạc Lệ Minh, lại đẩy cậu đến bên cạnh Bạc Lệ Minh?
Vì muốn lợi dụng cậu?
Khuôn mặt của Lục Tòng Viễn lại hiện ra khiến cho cậu không rét mà run.
Kiếp trước người mà cậu tin tưởng nhất chính là Lục Tòng Viễn, mà Lục Tòng Viễn cũng vẫn luôn nói với cậu, đều là Bạc Lệ Minh hãm hại bọn họ!
Cậu biến thành con rối trong tay Lục Tòng Viễn, bị gã thao túng để đối phó với Bạc Lệ Minh, một con rối luôn nhắm sẵn mũi dao vào đầu quả tim của Bạc Lệ Minh.
Lục Tòng Viễn đúng là một tay chơi cờ giỏi! Tâm kế quả thật thâm sâu!
Không cần phải nói nữa, người đang nằm dưới đất kia chắc chắn cũng là gã sắp xếp!
Kiều Miên cắn răng, nắm chặt nắm tay.
Lục Tòng Viễn đồ súc sinh!
Kiếp này, cậu sẽ không để gã lợi dụng nữa! Càng không để gã làm hại Bạc Lệ Minh!
Bạc Lệ Minh bất đắc dĩ nhìn Kiều Miên nắm chặt nắm tay, còn nói không có, chẳng phải cậu chán ghét hắn đến mức đó sao?
Một lần cuối thôi……
Bạc Lệ Minh rũ lông mi, cười khổ trong lòng.
Một lần cuối thôi.
Qua đêm nay, sẽ cắt đứt liên hệ.
Miễn cho cậu phải chán ghét hắn thêm.
“Bạc tổng!”
Một người đàn ông mặc cảnh phục đến chào hỏi.
Bạc Lệ Minh thu hồi suy nghĩ, gật đầu với anh ta, “Đội trưởng Cảnh.”
Cảnh Hạ phất tay, vài bác sĩ mặc áo blouse nâng người nằm dưới đất lên cáng, vận chuyển ra ngoài.
Cảnh Hạ nhìn không khí kỳ lạ giữa hai người, “Chà, Bạc tổng đúng là có phúc!”
Bạc Lệ Minh trừng mắt nhìn anh ta một cái, Cảnh Hạ sờ sờ mũi, “Vị đồng chí nhỏ này, phiền cậu đi theo chúng tôi một chuyến!”
Kiều Miên nhìn Bạc Lệ Minh cầu cứu, Bạc Lệ Minh gật đầu, “Em đi trước đi.”
Kiều Miên cắn môi nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn gật đầu, đi theo người dẫn đường ra ngoài.
Thấy trong phòng không còn ai, Cảnh Hạ vỗ vai Bạc Lệ Minh, “Đó là ai vậy, người yêu à?”