Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh: Tiểu Mỹ Nhân Của Bạc Tổng Lại Đang Làm Nũng

Chương 29: Có phải cậu cũng thích Bạc tổng không!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kiều Miên nhìn Vu Bối Bối, đôi mắt tròn xoe tràn đầy nghi hoặc.

Vu Bối Bối duỗi tay đè vai cậu lại, “Cậu không biết thật à! Lâm Vũ Trạch đấy! Cao to đẹp trai như ánh mặt trời!”

Vu Bối Bối bỗng nhiên hạ giọng, “Tối qua lúc ăn cơm tôi còn tưởng là mình gặp vận cứt chó, sắp được người ta tỏ tình! Suýt chút nữa tôi đã buột miệng thốt ra ‘Anh đồng ý’ rồi!”

Vu Bối Bối biểu tình hậm hực, “May mà tôi còn rụt rè, kịp dừng lại.”

“Nhưng mà tôi đã nói với cậu ta là cậu có bạn trai rồi…… Miên Miên! Chó săn niên hạ bị tôi đuổi đi mất rồi! Thật sự xin lỗi! A a a a a a ——”

Cái miệng quỷ khóc sói gào của Vu Bối Bối bị nhét vào hai miếng khoai tây, âm thanh còn sót lại cũng theo đó mà trôi xuống bụng.

Kiều Miên hơi mỉm cười, “Không cần cảm thấy có lỗi, quả thật tôi sắp có bạn trai rồi. Chẳng qua không phải là người mà cậu nghĩ thôi.”

————————

Ở đại học, một tiết học hai tiếng, giữa các tiết sẽ có 10-20 phút nghỉ giải lao.

Trùng hợp là hôm nay có hai tiết huấn luyện tổng hợp, một tiết buổi sáng, một tiết buổi chiều, ở giữa còn có một tiết lịch sử cận đại, một buổi học đã hơn 4 giờ.

Trước khi kết thúc buổi học, thầy Mã thông báo trường học sắp tổ chức biểu diễn ngày quốc tế lao động, các sinh viên chuyên ngành diễn xuất bọn họ đều phải tham gia.

Nghe nói lúc đó sẽ có đại diện của công ty giải trí lớn tới xem bọn họ biểu diễn, đối với các sinh viên năm hai mà nói chính là cơ hội hiếm có khó tìm.

Vốn dĩ sau này bọn họ tốt nghiệp cũng sẽ vào giới giải trí, nếu lần này có thể biểu hiện tốt trước mặt người ta, sau này cũng sẽ có lợi.

Chưa biết chừng may mắn được người ta lựa chọn để ký hợp đồng, đó chính là trực tiếp đi lối tắt, không cần phải chờ đến năm ba năm tư mới hối hả ngược xuôi đi thử vai.

Cho dù không trúng tuyển cũng không sao, đằng nào cũng vẫn phải diễn.

Mối làm ăn này không thua lỗ, ai cũng không tổn thất.

Vu Bối Bối càng kích động, lôi kéo Kiều Miên ríu rít nói không ngừng.

“Miên Miên! Tôi có bạn cùng phòng ở khoa văn học hí kịch, tôi sẽ nhờ cậu ta viết kịch bản cho chúng ta!”

“Miên Miên! Chúng ta nhất định phải diễn thật tốt!”

“Cũng không biết là đại diện của công ty giải trí nào nhỉ? Trường Sanh? Giản Ý? Gia Hoa? Chắc không phải là Hoa Thiên đấy chứ!!!”

“Hẳn không phải Hoa Thiên, nếu không thầy sẽ không chỉ nói là lớn, phải nói là khổng lồ!!!”

Nhắc đến công ty giải trí Hoa Thiên, hai mắt Vu Bối Bối sáng rực, “Hoa Thiên là ước mơ của tôi! Bạc Lệ Minh là thần tượng của tôi!! A a a a a a a a!!!”

Nghe thấy tên Bạc Lệ Minh, Kiều Miên nghiêng đầu, “Cậu rất thích Bạc Lệ Minh sao?”

“Đương nhiên rồi!”

Vu Bối Bối gật đầu như lò xo, “Đó chính là Bạc Lệ Minh đấy! Tổng tài bá đạo trong truyền thuyết!! Tuổi trẻ tài cao! Sự nghiệp lớn mạnh! Tuấn tú lịch sự!! Nằm trong top 10 bảng xếp hạng phú hào Hoa Quốc, một tay sáng lập lên công ty giải trí Hoa Thiên, áp chế toàn bộ đàn ông trong giới giải trí, thế nhưng còn giữ mình trong sạch, một tin tức tình ái cũng không có!!!”

“A a a a a a đây chính là tổng tài bá đạo bước ra từ trong sách!”

Nghe Vu Bối Bối khen ngợi Bạc Lệ Minh, đáy lòng Kiều Miên dâng lên một chút tự hào, khóe miệng cong lên.

Vu Bối Bối giơ nắm tay nhỏ, tiếp tục lẩm bẩm: “Haiz…… Thật không biết phải là nhân tài cỡ nào mới có thể xứng đôi với Bạc Lệ Minh! Dựa vào trình độ ưu tú của Bạc tổng, ít nhất cũng phải là công chúa hoàng thất, cành vàng lá ngọc!!”

Kiều Miên cứng đờ, cậu nghĩ đến thân phận của mình, khóe miệng đang cong lên liền chậm rãi rũ xuống.

Nói về gia thế, so sánh với tầng lớp của Bạc Lệ Minh còn miễn cưỡng, càng không cần phải nói cậu còn là đứa con không được yêu thương, là một…… quái vật dị dạng……

Hai mắt Kiều Miên ảm đạm.

Tự ti nơi đáy lòng lại bùng lên, bào mòn hàng phòng ngự vốn đã dễ bị tổn thương của cậu, từng tấc từng tấc một.

Cậu không xứng với Bạc Lệ Minh.

Thân phận, gia thế, năng lực, địa vị……

Kiều Miên rũ mắt.

Cậu tự biết xấu hổ.

Không khí đột nhiên nặng nề, Vu Bối Bối cẩn thận gọi một tiếng, “Miên Miên? Có phải cậu không vui không?”

“Miên Miên, có phải cậu cũng thích Bạc tổng không!”

“Chao ôi, cậu nhất định là fan bạn trai của anh ấy! Tôi hiểu! Các cậu không thể tiếp thu chuyện yêu đương của Bạc tổng! Chỉ muốn để anh ấy đẹp đẽ đứng một mình! Không nói nữa không nói nữa!”

Vu Bối Bối giữ chặt cánh tay cậu, “Nhưng mà Miên Miên, theo đuổi thần tượng thì theo đuổi, nhưng mà cũng đừng quá nhập tâm! Bạc Lệ Minh sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn.”

“Hơn nữa, người giống như anh ấy, chúng ta có thể gặp một lần đã là phúc ba đời, rất có thể cả đời đều không có cơ hội lại gần…… Miên Miên, nghĩ thoáng một chút đi……”

Vu Bối Bối an ủi vỗ vỗ cánh tay Kiều Miên.

Người trẻ ấy à, theo đuổi thần tượng luôn là tình cảm chân thật.

Trong mắt Vu Bối Bối, Kiều Miên là một cậu bạn cùng lớp hơi rụt rè, đẹp trai, cũng dễ nói chuyện, lại không có bạn bè, tính cách hướng nội như vậy rất dễ dàng tìm kiếm sự an ủi trên mạng.

Cậu cũng không phải là kiểu người ham hư vinh, quần áo đều vô cùng đơn giản, không trang điểm loè loẹt, trên người cũng không có đồ xa xỉ ——

Trong khuôn viên trường bọn họ, tùy tiện tìm một bạn học cũng có thể tìm được các loại phụ kiện đắt tiền như thắt lưng Hermes, túi LV, đồng hồ Rolex, áo Gucci, thậm chí còn có người đi siêu xe……

Kiều Miên hẳn là cũng đến từ một gia đình bình thường như cậu ta.

Những người xuất thân như bọn họ vẫn là không nên mơ mộng nhiều. Sớm tiếp thu hiện thực, nỗ lực phấn đấu cho tương lai mới là quan trọng.

Kiều Miên gật đầu.

Vu Bối Bối thấy Kiều Miên đã tiếp thu, thấy trong phòng học không còn nhiều người, bắt đầu thu dọn cặp sách.

Di động trên bàn rung lên, Kiều Miên mở ra liền thấy tin nhắn.

Bạc Lệ Minh: Tan học thì ra cổng.

Vu Bối Bối tò mò: “Ai vậy? Là bạn trai kia của cậu sao?”

Kiều Miên nhìn chằm chằm tên Bạc Lệ Minh, chần chừ một chút, lắc đầu, “Một người…… bạn mà thôi.”

Vu Bối Bối thu dọn cặp sách xong, chào Kiều Miên rồi rời đi, cậu ta ở kí túc xá, không cùng đường với Kiều Miên.

Kiều Miên đeo cặp trên vai, tâm sự nặng nề đi ra khỏi lớp.

Cổng trường, một sinh viên nam huých bả vai Lâm Vũ Trạch, “Ấy! Lâm ca, nhìn kìa!”

Lâm Vũ Trạch quay đầu, thấy Kiều Miên đã từ chối cậu ta đang đi về phía một chiếc Cayenne màu đen.

Lâm Vũ Trạch nhíu mày, “Đúng lúc như vậy, đây hẳn là xe của nhà anh ấy.”

Sinh viên nam “Chậc” một tiếng, “Tài xế lần này với người lái chiếc Maybach hôm trước không phải là cùng một người.”

Lâm Vũ Trạch nhíu mày, túm người bên cạnh sang một hướng khác.

Tài xế mở cửa xe, Kiều Miên thấy người trên xe, hơi kinh ngạc.
« Chương TrướcChương Tiếp »