Chương 23: Miên Miên…… Muốn nghe anh nói cái gì?

Bạc Lệ Minh: “Em thế nào rồi, đầu còn đau không?”

“Không ——”

Kiều Miên thấy ánh mắt đối phương rời khỏi người mình, đôi mắt đen lúng liếng xoay hai vòng, có chút không hiểu thái độ của Bạc Lệ Minh.

Nếu nói hắn thích cậu, hôm qua thấy cậu say rượu lại từ bỏ cơ hội mà chạy mất……

Nếu nói không thích, cậu chỉ đau đầu một chút, hắn đã chạy tới.

Thật khó nói……

Kiều Miên vừa nghĩ, buột miệng thốt ra: “Không —— đến nỗi quá đau!”

Bạc Lệ Minh liếc mắt nhìn cậu một cái, “Tửu lượng không tốt còn uống nhiều như vậy, may mà ở cùng anh, nếu gặp phải người xấu……”

Kiều Miên: Ha hả.

Anh còn không biết xấu hổ mà nói à.

Vì ai mà người ta tự chuốc say mình hả.

Kiều Miên ngẩng đầu, thanh âm mềm mại, ý đồ hấp dẫn ánh mắt đối phương, “Bạc Lệ Minh, anh xem có phải người em đang nóng lên hay không.”

Nói rồi kéo tay hắn đặt lên trán mình.

Lòng bàn tay trên trán nóng bỏng như lò lửa, “Bạc Lệ Minh, tay anh nóng quá.”

Ngón tay thon dài của Bạc Lệ Minh khẽ cuộn lại, yết hầu không nhịn được lăn lộn một chút.

Kiều Miên giơ chai nước lên, “Bạc Lệ Minh, có phải anh khát nước không?”

Bạc Lệ Minh nhận lấy chai nước, hơi ngửa đầu uống một ngụm, Kiều Miên nhìn động tác uống nước của đối phương, không nhịn được cũng nuốt nước miếng theo ——

Trước kia cậu đúng là bị mỡ heo che mắt, sao lại không nhìn thấy Bạc Lệ Minh tốt như vậy!

Người đàn ông 26 tuổi, không còn sự non nớt của thiếu niên, vừa chín chắn vừa trầm ổn, vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng, sự lạnh nhạt luôn hiện hữu giữa hai đầu lông mày, khi ở trước người mình thích sẽ hóa thành cưng chiều lưu luyến, nhẹ nhàng mà bao bọc đối phương.

Kiều Miên nhìn đối phương, càng nhìn càng thích, Bạc Lệ Minh trông thấy ánh mắt thẳng thừng của cậu, còn tưởng rằng cậu cũng khát nước, liền đưa chai nước qua.

Kiều Miên nhìn chằm chằm miệng chai, mặt từ từ đỏ lên.

Cậu còn chưa lau nước miếng…… đã đưa cho Bạc Lệ Minh……

Đối phương cũng uống rồi……

Không chỉ uống rồi, còn đưa trả lại cho cậu……

Nếu cậu lại uống tiếp một ngụm, hai người uống đi uống lại, khác nào gián tiếp hôn môi……

Kiều Miên đỏ mặt, lắc lắc đầu, “Em không khát.”

Tới cổng bệnh viện, nhiệt độ trên mặt Kiều Miên cũng giảm bớt, cậu chỉ lo giả bộ đáng thương trước mặt Bạc Lệ Minh, vừa ngẩng đầu đã thấy biển hiệu treo cao của bệnh viện, mới hồi phục tinh thần lại.

Nơi này, Kiều gia luôn không cho phép cậu tới.

Cho dù là bệnh viện công lập hay là bệnh viện tư nhân, chỉ cần là nơi có nguy cơ tiết lộ bí mật của Kiều gia, để người khác phát hiện, cậu đều không được đi.

Nếu chỉ bị đau đầu bình thường, chỉ cần mời bác sĩ tư nhân đến khám là xong.

Bệnh viện, đối với người khác là nơi trị bệnh cứu người, nhưng đối với Kiều Miên mà nói, là nơi cho ba tìm được lý do tức giận.

Nghĩ đến tính tình bạo ngược thất thường của ba Kiều, Kiều Miên có chút hoảng hốt, cậu nhìn cổng bệnh viện, lại nhẹ nhàng kéo tay áo Bạc Lệ Minh, “Bạc Lệ Minh, em không đau nữa.”

Cậu ngẩng mặt lên, đôi mắt đen láy ẩn chứa thần sắc u sầu, lời nói mang theo ngữ điệu cầu xin, “Bạc Lệ Minh…… Em đói bụng…… Chúng ta đi ăn cái gì đi……”

Bạc Lệ Minh thấy thái độ của cậu thay đổi, có chút khó hiểu, “Miên Miên, em sao vậy?”

Kiều Miên lắc đầu, “Bạc Lệ Minh…… Em đói……”

Con ngươi không che giấu được hốt hoảng, giống như tòa nhà này không phải bệnh viện, mà là nơi nuôi nhốt mãnh thú sẽ làm hại cậu.

“Đi ăn cơm.”

Bạc Lệ Minh sờ đầu cậu, muốn trấn an cậu, “Miên Miên muốn ăn cái gì?”

Thẳng đến khi ngồi trong nhà ăn, Kiều Miên mới bình tĩnh lại.

Cậu có chút ảo não, vất vả lắm mới được gặp Bạc Lệ Minh, lại để lại cho người ta ấn tượng không tốt.

Ăn cơm trưa xong, Bạc Lệ Minh đưa Kiều Miên về trường học, đến cổng trường, Kiều Miên câu lấy ống tay áo Bạc Lệ Minh, “Bạc Lệ Minh, cảm ơn anh hôm nay đã đi cùng em.”

“Vậy…… Bạc Lệ Minh, anh có gì muốn nói với em không?”

Bạc Lệ Minh ho khan một tiếng, lão Lý lấy cớ xuống xe mua thuốc mà rời đi.

Trong lúc nhất thời, trên xe chỉ còn lại hai người bọn họ.

Thêm một người ở đây còn đỡ, hiện tại thế này, lại có chút ái muội.

Bạc Lệ Minh dịch một chân về phía chân Kiều Miên, thân mình cũng lại gần cậu một chút, cánh tay vòng ra phía sau đầu cậu, “Miên Miên……”

Hắn gọi, đầu cúi dần xuống.

Từ phía sau nhìn tới, người đàn ông vai rộng lưng thẳng ấy như đang kéo thiếu niên bên cạnh vào lòng.

Bạc Lệ Minh chậm rãi nói, “Miên Miên…… Muốn nghe anh nói cái gì?”

Âm thanh trầm ấm ở bên tai, hô hấp nóng bỏng phả lên sườn mặt Kiều Miên, tay chân cậu hoảng loạn, lông mi rung động liên hồi, như cánh bướm trong cơn mưa.

Mèo nhỏ vừa âm thầm khıêυ khí©h Bạc Lệ Minh có vẻ đã xấu hổ, vội vàng thu hồi móng vuốt nhỏ đang nhô ra ngoài, ngoan ngoãn đặt vào trong ngực Bạc Lệ Minh, vành tai khẽ đỏ lên, âm thanh nhỏ xíu, “Em…… Em……”

Vừa xấu hổ vừa khẩn trương, cả khuôn mặt đỏ bừng, nói cũng không nên lời.

Bạc Lệ Minh “Ừm” một tiếng, âm cuối ngân cao, như thể một cái móc đang được kéo ra.

Cái móc nhỏ xinh đẹp cong cong, phía trên treo một con cá khô nhỏ, nhẹ nhàng lắc lư trước mặt mèo nhỏ.

Mèo nhỏ trong ngực hắn bối rối đan tay vào nhau, mềm mại ngoan ngoãn, “Bạc Lệ Minh……”

Bạc Lệ Minh lại nghiêng người về phía trước, mái đầu lông xù xù trước mặt sắp sửa nằm gọn trong ngực hắn.

“Miên Miên…… Có muốn anh nhắc nhở em một chút không?”

Kiều Miên vội gật đầu không ngừng, “Muốn…… Anh…… Anh nói……”

Người đàn ông nhẹ nhàng cười, tiếng cười vương vấn bên tai Kiều Miên, cậu không nhịn được ngẩng đầu lên một chút, khi nhìn thấy bả vai của hắn, lại không dám tiếp tục di chuyển.

Đây là cái ôm quen thuộc với cậu suốt năm năm, đôi tay này cũng từng gắt gao giấu cậu vào trong ngực, cùng với âm thanh trìu mến khi hắn gọi tên cậu.

Hai má nóng hổi như có một đống lửa trong lòng, như muốn hoà tan thân thể cậu vào trong ngực đối phương.

Bạc Lệ Minh dù bận vẫn ung dung hồi tưởng một chút, “Đêm qua, có người nào đó uống say, nói rằng mình còn độc thân……”

“Nói rằng việc mình có bạn trai chỉ là nói dối……”

Giọng hắn càng nói càng thấp, như tình nhân thủ thỉ, vang lên bên tai Kiều Miên, “Còn nói…… Anh sớm muộn gì cũng sẽ trở thành chồng cậu ấy……”

Kiều Miên “Lộp bộp” một tiếng, tự đâm đầu mình vào ngực Bạc Lệ Minh.

Lúc này không chỉ mặt nóng, cả người cậu như đang bị thiêu đốt.

A a a a a a a a a a a a a!

Cậu đã nói mấy câu ngu xuẩn gì vậy!

Mắc cỡ chết đi được, mắc cỡ chết đi được!

Bạc Lệ Minh sẽ cười cậu đến chết!

Bạc Lệ Minh rũ đôi mắt hàm chứa ý cười cưng chiều, cánh tay ôm ấp người trong ngực, “Cho nên…… Bạn nhỏ Miên Miên, có thật sự nghiêm túc hay không?”