Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh: Tiểu Mỹ Nhân Của Bạc Tổng Lại Đang Làm Nũng

Chương 22: Sợ anh chờ lâu

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Tiểu Kiều phải cố gắng mạnh mẽ: Đang nhập……]

Kiều Miên đang cầm di động đánh chữ, một bàn tay duỗi ra đè di động của cậu xuống bàn.

Kiều Miên quay đầu lại, có chút không vui nhìn Lục Tòng Viễn, đáy mắt ngập tràn nghi ngờ.

Vừa lúc giáo sư Trần cầm lấy bình giữ nhiệt, cho lớp tạm nghỉ mười phút, lớp học lại ầm ĩ lên trong nháy mắt.

“Kiều Miên.” Giọng Lục Tòng Viễn vững vàng, “Em đang nhắn tin với ai?”

Kiều Miên đẩy tay gã ra, “Em nhắn tin với ai liên quan gì đến anh.”

Lục Tòng Viễn cao giọng, “Kiều Miên, là Bạc Lệ Minh đúng không!”

Người xung quanh nhìn lại, Lục Tòng Viễn ngượng ngùng cười với bọn họ, nhỏ giọng, “Sao em lại ngốc như vậy! Anh đã sớm nói loại người này không hề có ý tốt với em!”

“Chắc chắn hắn thấy em đẹp, nhất thời tâm huyết dâng trào, em còn bị hắn mê hoặc?”

“Có lẽ hắn đã biết bí mật của em, nảy sinh tò mò với loại người như em, muốn thử một lần, cho nên cố tình gây ấn tượng với em thì sao?”

————————

Bên kia, Bạc Lệ Minh thấy đối phương vẫn đang nhập tin nhắn, nhíu mày.

Rốt cuộc là bao nhiêu chữ mà đánh lâu như vậy?

Không phải là đau đầu quá đấy chứ……

Tay cầm cốc của Bạc Lệ Minh hơi dùng sức, đột nhiên cầm lấy điện thoại, “Tề Lộ, bảo lão Lý lái xe tới dưới lầu chờ tôi.”

————————

“Loại người như em?”

Kiều Miên nhìn Lục Tòng Viễn, lặp lại câu này, “Lục Tòng Viễn, vậy còn anh? Anh làm bạn với loại người như em, thì có ý đồ gì với em?”

Lục Tòng Viễn cứng người.

Gã ghét nhất biểu cảm này của Kiều Miên, đôi mắt ướt dầm dề mang theo đau thương từ nhỏ tới lớn, có chút bất lực mà nhìn gã.

Có lẽ người làm ra biểu tình này cũng không ý thức được, loại ánh mắt này có bao nhiêu tủi thân bất lực.

Cậu không phải người…… Cậu không phải người……

Lục Tòng Viễn niệm trong lòng ——

Cậu chỉ là nhân vật trong truyện, không phải người thật ……

Cậu là đàn ông…… Đúng vậy…… Cậu là đàn ông……

Một người đàn ông mà lộ ra vẻ mặt như vậy thật đáng ghê tởm……

Lục Tòng Viễn quay mặt qua chỗ khác, tiếp tục tự tẩy não mình.

Không thể bị thay đổi xu hướng tính dục sau khi xuyên vào truyện đam mỹ được……

Cậu chỉ là công cụ để gã tiến vào xã hội thượng lưu……

Một kẻ không ra nam không ra nữ, một công cụ dị dạng……

Thẳng đến khi cảm xúc chán ghét đối với Kiều Miên một lần nữa nảy lên trong lòng, Lục Tòng Viễn mới quay mặt lại.

“Kiều Miên, anh không cần gì ở em, anh làm bạn với em đương nhiên là vì muốn em sống tốt.”

“Chúng ta quen nhau từ hồi phổ thông, tình cảm nhiều năm như vậy, anh sẽ lừa em sao?”

“Miên Miên, em tin anh, chỉ có anh mới thật lòng đối tốt với em, Bạc Lệ Minh không phải người tốt.”

Tay gã dưới gầm bàn bỗng nhiên vươn ra, nắm lấy tay Kiều Miên, “Miên Miên, em chờ anh, anh đã học năm thứ tư, sắp tốt nghiệp rồi, sau khi tốt nghiệp anh sẽ cưới em, đưa em ra khỏi Kiều gia, được không?”

Lục Tòng Viễn nắm chặt tay Kiều Miên, vốn dĩ gã không định nói những lời này bây giờ, thế nhưng không thể để Kiều Miên tiếp xúc với Bạc Lệ Minh, cho dù có tiếp xúc cũng không phải hiện tại, phải chờ đến sau khi Kiều Miên thích gã mới được.

Gã biết Kiều Miên thích gã, có lẽ là thích như một người bạn tốt, có lẽ là ỷ lại, có lẽ là tình cảm tích lũy sau nhiều năm làm bạn, dù sao thì Kiều Miên tính tình đơn thuần, không phân biệt được thích và yêu.

Gã cũng biết Kiều Miên muốn thoát khỏi Kiều gia, rời khỏi những người đối xử tệ với cậu, người ba vô tâm, người em trai luôn mắng chửi hành hạ, người mẹ kế hai mặt……

Gã chỉ cần tung ra một miếng mồi, dù sao Kiều Miên cũng thích gã, nội tâm sẽ dao động……

Kiều Miên cúi đầu nhìn bàn tay Lục Tòng Viễn đang đặt trên tay mình, bỗng nhiên cười.

Kiếp trước Lục Tòng Viễn cũng làm như vậy, nói như vậy……

Đối với một người tự ti, luôn giãy giụa trong biển khổ mà nói, được một người như vậy vươn tay tới, nguyện ý vớt cậu ra khỏi biển khổ, bắt đầu một cuộc đời khác…… Cậu của lúc ấy nhất định là vừa vui mừng lại vừa xúc động……

Sẽ coi Lục Tòng Viễn như một ngọn đuốc chiếu sáng cuộc đời đen tối của mình……

Thật đáng thương.

Cũng thật khờ dại.

Kiều Miên bỗng nhiên đưa mắt lên, nghiêm túc nhìn Lục Tòng Viễn, “Anh nói vậy, nghĩa là thật sự yêu em sao?”

Lục Tòng Viễn nắm chặt tay Kiều Miên, “Đương nhiên, Miên Miên, anh yêu em.”

Kiều Miên hất tay gã ra, thái độ lạnh băng kiên quyết, “Nhưng em không yêu anh, cũng không muốn cưới anh.”

“Tiết sau em muốn tập trung nghe giảng, anh lo việc của mình đi.”

Bị từ chối liên tiếp, vẻ mặt Lục Tòng Viễn mờ mịt, gã kinh ngạc hồi lâu, nhíu mày.

Sao có thể chứ?

Sao Kiều Miên có thể từ chối gã?

Trước kia cậu nghe lời gã như vậy, vì sao đột nhiên lại thay đổi?

Lục Tòng Viễn ôm cặp sách của mình, biểu tình trên mặt thay đổi, quay đầu rời đi.

————————

Kiều Miên cuối cùng cũng có thể nghiêm túc nghe xong một tiết học, sau khi tan học cậu liền thu dọn sách vở rời đi.

Mới vừa ra khỏi phòng học, một bàn tay từ phía sau đáp xuống vai cậu, “Bạn học! Này —— bạn học!”

Kiều Miên quay đầu lại, đập vào mắt là một khuôn mặt xa lạ, người này cao hơn cậu một cái đầu, mặc áo khoác bóng chày, ba lô treo một bên vai, cười tươi rạng rỡ.

“Bạn học, cậu quên chai nước này.”

Kiều Miên tiếp nhận, “Cảm ơn.”

“Bạn học, tôi tên Lâm Vũ Trạch, đang học năm nhất, còn cậu, cậu tên gì?”

Kiều Miên cười híp mắt với cậu ta, không trực tiếp trả lời, giơ chai nước trong tay lên, “Cảm ơn nhé, bạn học!”

Trước mắt đã đủ nhiều chuyện rồi, chuyện của Lục Tòng Viễn cũng rất khó giải quyết, cậu chỉ muốn học cho xong đại học, không muốn kết giao bạn bè.

Ai biết được người khác muốn cái gì chứ?

Loại người như cậu…… Loại quái vật dị dạng như cậu…… Tốt nhất không nên kết bạn với người lạ……

Kiều Miên gật đầu với cậu ta, xoay người rời đi.

Lâm Vũ Trạch thấy đối phương không chút lưu luyến nào, nụ cười trên mặt chìm xuống, người phía sau huých vào vai cậu ta, “Lâm ca, cậu thua rồi nhé!”

————————

Ra khỏi khu phòng học, Kiều Miên vừa mới ném chai nước trong tay vào thùng rác, liền nhận được điện thoại của Bạc Lệ Minh.

[Tới cửa đông, anh ở cửa chờ em.]

Kiều Miên tắt điện thoại, một đường chạy thẳng về hướng cửa đông, ra đến cửa, từ xa đã trông thấy chiếc Maybach quen thuộc, tài xế là lão Lý đang đứng ở bên ngoài.

Kiều Miên chạy tới, lão Lý mở cửa xe để cậu ngồi vào trong.

Chạy một đường, tóc mái nhỏ vụn đã bị gió thổi tung, mấy nhúm tóc giữa trán cong cong lên, giống như một cái cây mọc ra mấy chiếc lá nhỏ.

Bạc Lệ Minh mỉm cười, duỗi tay xoa đầu cậu, vuốt lại mấy sợi tóc, “Chạy nhanh như vậy làm gì?”

Kiều Miên ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn như một chú mèo con, “Sợ anh chờ lâu.”

Bạc Lệ Minh vặn một chai nước đưa cho cậu, “Anh không vội.”

Kiều Miên khát nước, cầm cái chai uống ừng ực một hơi, sau đó lau miệng, cánh môi bị miết đến ửng đỏ, kiều diễm ướŧ áŧ.

“Không phải nói giữa trưa mới qua đây sao? Giờ còn sớm mà!”

Bạc Lệ Minh rời ánh mắt ra khỏi đôi môi đỏ khép mở của cậu, yết hầu dịch chuyển một chút, mặt không đổi sắc mà nói dối, “Ừ, tiện đường đi qua.”
« Chương TrướcChương Tiếp »