Chương 16: Anh ấy đẹp như vậy

“Em không sao là tốt rồi.”

Lục Tòng Viễn xoay người đi lấy nước cho cậu, lơ đãng hỏi, “Tuy Bạc Lệ Minh mặt dày không biết xấu hổ, nhưng cũng coi như làm chuyện tốt…… Có điều, sao lại có trộm? Chỗ này an ninh cũng ổn mà…… Tên trộm kia đâu?”

Câu cuối cùng mới là trọng điểm.

Kiều Miên không trả lời, cầm cốc nước chậm rãi uống mấy ngụm, khuôn mặt hiện lên biểu tình khó hiểu, “Tòng Viễn, bây giờ em cảm thấy, Bạc Lệ Minh không phải người xấu, hơn nữa còn khá tốt.”

“Anh không biết đâu, tên trộm kia vừa cao to vừa hung dữ, em sợ lắm, may mà có Bạc Lệ Minh, anh ấy đã giao gã cho Cảnh Sát rồi.”

Lục Tòng Viễn ngồi bên cạnh khoác cánh tay lên vai cậu, “Miên Miên, em thật ngây thơ.”

“Em thử nghĩ xem, vì sao Bạc Lệ Minh lại xuất hiện đúng lúc như vậy, tới ngay lúc em đang sợ hãi, gặp nguy hiểm. Anh hùng cứu mỹ nhân, nào có trùng hợp như vậy?”

Kiều Miên nhíu mày, làm vẻ mặt nghi vấn, “Anh ấy nói có người gửi tin nhắn cho anh ấy, báo em gặp nguy hiểm.”

“Miên Miên, vậy mới nói em đơn thuần.”

“Bạc Lệ Minh là ai? Chủ tịch một tập đoàn lớn, giải trí, ẩm thực, kiến trúc, khách sạn, hóa chất, khoa học kỹ thuật có hạng mục nào không qua tay hắn? Số điện thoại của hắn là thứ mà người bình thường có thể dễ dàng có được sao?”

Kiều Miên nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng.

Lục Tòng Viễn thấy cậu có vẻ đồng tình, tiếp tục tẩy não, “Là hắn cố ý!””

“Miên Miên, nói không chừng là vì muốn có được em nên mới cố ý bày ra chuyện này!”

“Nhưng mà Tòng Viễn, anh cũng vừa nói anh ấy rất bận, nào có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy. Hơn nữa, anh ấy có quyền có tiền, thích ai mà không chiếm được, anh ấy không giống người sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi này đâu……”

Lục Tòng Viễn không nghe ra ý của Kiều Miên, gã có chút hoảng loạn, đây là lần đầu tiên tình tiết trong thực tế lại không giống trong tiểu thuyết.

Sau khi gã bị bệnh chết đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ “Tiểu mỹ nhân của Bạc tổng lại đang làm nũng”, thời điểm gã tỉnh lại, trong tay đang cầm cuốn sách này.

Gã tốn một ngày để tiếp thu hết thảy mọi thứ, rốt cuộc thì ở đây cũng không có gì không tốt, gia cảnh điều kiện tốt, thân thể khỏe mạnh, chỉ là gã không thể chấp nhận được thân phận của mình —— nam phụ si tình!

Gã vốn là trai thẳng chính hiệu, sao có thể làm nam phụ si tình được!

Có điều sau khi đọc xong quyển sách này, gã liền thay đổi suy nghĩ.

Nếu những gì trong sách viết là sự thật, vậy thì nam chủ công Bạc Lệ Minh đối với nam chủ thụ Kiều Miên không phải chỉ là tình cảm bình thường……

Chỉ cần lợi dụng tốt điểm này, sao gã lại không thể gây dựng nghiệp lớn chứ? Gia đình mới của gã chỉ có thể tính là khá giả, nhưng nếu lợi dụng được điểm này, muốn tiến vào xã hội thượng lưu cũng không phải là không thể……

Vì thế gã bắt đầu có ý định tiếp cận Kiều Miên, là thiếu gia trong một gia đình giàu có, đơn thuần dễ lừa, nói cái gì cũng tin.

Bởi vì cơ thể song tính, ở nhà hay bị bắt nạt nên tương đối tự ti, ở trường học cũng một thân một mình, không có bạn bè.

Lục Tòng Viễn nhân cơ hội bắt đầu tiếp cận cậu, thông qua cuốn sách này, từng chút từng chút cạy mở trái tim cậu, trở thành người bạn mà cậu tin tưởng nhất.

Năm nay Lục Tòng Viễn chuẩn bị tốt nghiệp đại học, gã tự lên kế hoạch, lần đầu tiên không dựa theo tình tiết trong sách, nghĩ cách mau chóng đẩy Kiều Miên đến bên cạnh Bạc Lệ Minh, sau đó vì thu hoạch lợi ích từ cậu. Tối hôm qua đã bỏ thuốc vào rượu, Kiều Miên vốn nên ngủ say, tính thời gian thì người chụp lén hẳn đã chụp ảnh thành công, sao có thể bị Bạc Lệ Minh bắt tại trận?

Kỳ quái!

Lục Tòng Viễn nửa đêm hôm qua không nhận được ảnh chụp đã cảm thấy sai sai rồi, vì để bảo vệ mình nên không lộ diện, chờ đến sáng sớm.

Quả nhiên đã xảy ra sự cố.

Tuy nhiên, nếu có thể khiến Kiều Miên hiểu lầm, sinh ra địch ý với Bạc Lệ Minh, cũng coi như có giá trị.

Dù sao cậu cũng rất ngốc, gã nói cái gì thì chính là cái đó.

Nhưng hiện tại Kiều Miên đang nói cái gì? Cậu nói cậu tin tưởng Bạc Lệ Minh? Tin tưởng Bạc Lệ Minh sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi này?

Lục Tòng Viễn không vui nhíu mày, “Miên Miên, em vậy mà lại tin tưởng hắn?”

Kiều Miên nhoẻn miệng cười, còn có chút ngượng ngùng, “Anh ấy…… Anh ấy đẹp như vậy, nhất định không phải người xấu……”

Lục Tòng Viễn: Ngu ngốc!

Kiều Miên: Cho anh tức chết!