Chương 22: Bắt đầu đề cử

Cái Hoa Yêu Tử Đằng kia nếu chỉ đơn thuần là làm ra trò đùa dai thì không nói làm gì.

Nhưng nếu thật sự chơi ra mạng người, vậy thì đừng trách cô phá nát hoa, hừ hừ!

Buổi chiều, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Tô Lật và Đồng Diệu Hàm cố ý thay quần áo xong mới đến điểm hẹn trước mười lăm phút, địa điểm là một tiệm lẩu được đánh giá rất tốt, giá cả cũng phải chăng.

Hai người đến không bao lâu thì Đinh Song cũng tới, cô ấy cao 1m72, gầy và cao, mắt đeo kính, trông vô cùng nhã nhặn.

Sau khi ngồi xuống, cô ấy tùy tiện chọn vài món, cũng không đợi đồ ăn mang lên đã trực tiếp đi vào chủ đề chính: “Mấy đứa muốn biết cái gì?”

Đối phương trực tiếp như vậy, Tô Lật cũng không nói nhiều lời vô nghĩa lãng phí thời gian: “Em muốn biết tên của đàn chị kia, ngày sinh nhật, trước và sau khi xảy ra tai nạn có chuyện gì kỳ quái hay không, chị càng nói kỹ càng tỉ mỉ thì càng tốt.”

Rõ ràng là Đinh Song hỏi trước, nhưng cô ấy lại không vội trả lời, mà nhìn Tô Lật qua cặp kính dày một lúc xong mới nói: “Em không giống với tưởng tượng của chị lắm.”

Tô Lật: “Em trong tưởng tượng của đàn chị là như thế nào?”

“Gương mặt này của em khiến người ta lần đầu tiên nhìn đã cực kỳ ấn tượng, mặc trang phục cổ trang phiêu dật là có thể diễn tiểu tiên nữ. Khi mới nhìn thấy em, chị còn tưởng rằng em là một cô gái nhỏ không chịu được sự thất bại.”

Không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt Đinh Song không được tốt lắm, nói đúng ra là hơi ảm đạm.

Đồng Diệu Hàm nhanh mồm nhanh miệng nói: “Ấn tượng đầu tiên của em về cậu ấy cũng là một tiểu tiên nữ không dính khói lửa nhân gian, ai ngờ tiểu tiên nữ lại rất dễ nói chuyện, ở chung cũng tốt, biết ảo thuật, hơn nữa trong vòng một năm cuối cao trung thôi còn có thể giành được rất nhiều giải thưởng, quá đáng giận, đúng là người đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời mà!”

Càng nói càng tức, nhưng quay đầu liền thấy gương mặt kia của Tô Lật lại lập tức nguôi giận, ngượng ngùng che mặt.

“Nhưng mà cậu lớn lên xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp, vì vậy mình tha thứ cho cậu!”

Bị cô ấy cắt ngang như vậy, Đinh Song đúng là dở khóc dở cười, làn sương mù vừa mới sinh ra trong lòng nháy mắt đã tan biến.

“Đó đã là chuyện của năm kia rồi, những bài trên diễn đàn có liên quan đều bị xóa, cũng khó trách các em lại tìm đến chị.”

Đồng Diệu Hàm: “?”

“Đó là việc không thể nói sao? Vậy vì sao đàn chị lại nói với em?”

Đinh Song liếc cô ấy một cái, nói ra một tin tức khiến người ta khϊếp sợ:

“Bởi vì năm kia cùng năm ngoái, phòng 111 đều xảy ra chuyện trong thời gian bình chọn giáo hoa.”