Chương 16: Hoa Yêu Tử Đằng

Vào thời chiến tranh loạn lạc, mất mát đều là chuyện rất bình thường, nhưng các tư liệu và nền văn hiến được bảo tồn nguyên vẹn như thế này thực sự là một điều kì diệu và khó tin.

Trong quá khứ, đại học Nam Kinh luôn được lấy ra làm ví dụ về cách gìn giữ tài liệu giảng dạy, nhằm kêu gọi sinh viên biết yêu sách, quý trọng tri thức.

Chuyện này ai cũng biết cả, Tô Lật cũng không ngoại lệ: “Là nhờ các vị tiền bối đã mạo hiểm tính mạng mà tiến hành chuyển dời.”

Để tưởng nhớ vị tiền bối họ Trần năm đó đã anh dũng cống hiến cho sự nghiệp xây dựng Tổ quốc, nên hiệu trưởng của đại học Nam Kinh vẫn luôn là người của Trần gia.

Hiệu trưởng lắc đầu: “Tiền bối của ông thực sự đã rất cố gắng bảo vệ chúng, thế nhưng vẫn còn một điều cực kì quan trọng nữa mà không ai biết.”

Tô Lật ngờ ngợ: “Hoa tử đằng sao?”

“Đúng vậy.”

Hiệu trưởng gật đầu: “Kể từ khi được thành lập, hoa tử đằng đã là hoa của trường đại học Nam Kinh, không biết tự khi nào mà đã hoá thành yêu quái, trong lúc loạn lạc đã giúp chúng ta bảo vệ ngôi trường này.”

Gặp ma thì cần có mắt Âm Dương, nhưng còn yêu quái, thì ai cũng có thể nhìn thấy mà không cần điều kiện gì cả.

Tô Lật có một số suy đoán, cô không ngắt lời hiệu trưởng, chỉ im lặng mà lắng nghe.

Ngày này qua tháng nọ, năm này qua năm kia, Hoa Yêu Tử Đằng dường như được sinh ra để bảo hộ đại học Nam Kinh, canh giữ mọi thứ trong trường học.

Có lẽ chịu sự ảnh hưởng từ việc phát triển khoa học kỹ thuật, cũng có thể là ảnh hưởng văn hoá, mà Hoa Yêu Tử Đằng đã trở nên cực kỳ tinh nghịch, thừa dịp người ta không chú ý mà trà trộn vào hoạt động bình chọn giáo hoa.

Cụ thể là: khi sinh viên lén bình chọn giáo hoa, nếu không phù hợp với tiêu chuẩn của Hoa Yêu Tử Đằng, cô ấy sẽ tạo ra một số trò đùa dai.

“Cũng lâu rồi Hoa Yêu Tử Đằng không hiện thân, vì vậy bọn ta chỉ có thể chiếu theo tiêu chuẩn của các giáo hoa đã được cô ấy bình chọn lúc trước, vẻ đẹp, dáng người, tính cách linh tinh.”

Là một yêu quái, cô ấy còn khá nghiêm khắc.

Không hổ là yêu quái được tu luyện ở trường top đầu trong nước.

Tô Lật muốn gặp cô ấy.

“Việc tuyển chọn giáo hoa vào một tuần sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, cũng là do cô ấy yêu cầu sao?”

“Cũng không phải, Hoa Yêu Tử Đằng nở vào khoảng tháng 7 và tháng 8, cần phải chọn ra một giáo hoa làm cô ấy hài lòng vào trước tháng 9, nếu không….”

Hiệu trưởng thở dài: “Chờ đến sang năm, khi Hoa Yêu Tử Đằng nở lần nữa, tai ương sẽ ập đến với người được chọn làm giáo hoa kia.”

Nếu đã là yêu quái, tại sao vẫn bị ảnh hưởng bởi thời kỳ ra hoa, rơi vào kỳ ‘ngủ đông’ không nở hoa?