"Tiêu Mẫn, Tăng Ngọc Như, hai người cũng thật hèn nhát. Bây giờ tụi mày chạy, lần sau tao sẽ không mang theo hai đứa mày đi nữa." Trương Ngọc Tuệ tức giận cảnh cáo.
Nhưng những lời này của cô ta không có tác dụng với Tiêu Mẫn và Tăng Ngọc Như đang vô cùng sợ hãi, ngược lại trấn áp được mấy nữ sinh đang muốn rời đi.
"Chị Tuệ, đừng để ý đến hai người kia, trước tiên cho tôi mượn một con dao nhỏ, phải nhanh chóng giải quyết cô ta."
Ngô Văn Vân nhếch miệng âm lãnh hướng về phía Trì Xu Nhan cười nói: "Mày được đấy, tao còn tưởng mày là quả hồng mềm, không nghĩ tới còn có chút bản lĩnh dọa người. Mày có nhiều mặt như vậy, tao sẽ rạch vài nhát trên mặt mày."
"Vẽ một con rùa nhỏ đi." Tiêu Nhạc Dung ở một bên cười nói.
"Ha ha, cái này vui nha, lại vẽ thêm một con chim nữa." Lâm Thần Thần cười đưa ra chủ ý.
"Được rồi, trước tiên vẽ cho mày một con rùa đen." Ngô Văn Vân cũng cười rộ lên, ngay khi lưỡi dao của cô ta muốn rạch lên gò má của Trì Xu Nhan, tất cả ánh đèn đột nhiên vụt tắt.
"Lạ thật, sao điện thoại lại hết pin."
"Đúng vậy, điện thoại của tôi cũng không mở được."
"Các cậu có cảm thấy lạnh hay không?"
Một nữ sinh ôm hai tay mình, cảm giác có người đang kéo quần áo của mình, có chút thiếu kiên nhẫn, nói: "Đừng kéo quần áo của tôi."
Cô ta nhấn nút bật nguồn, màn hình điện thoại đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng, cô ta mừng rỡ nói: "Ôi, điện thoại di động của tôi khởi động được rồi."
Cảm giác vẫn có người kéo quần áo, hơn nữa còn có chút dinh dính nhơm nhớp, giống như mồ hôi đổ ra lòng bàn tay vậy.
Đã nói mà không nghe, lần này, cô ta trực tiếp cầm điện thoại di động xoay người, tức giận nói: "Cậu bị bệnh thần kinh à, sao cứ kéo tôi…"
Hai chữ ‘quần áo’ còn chưa nói ra, cô ta vừa cúi đầu liền nhìn thấy "người" luôn kéo quần áo của mình đang phủ phục trên mặt đất, khuôn mặt dữ tợn ngẩng lên nhìn chăm chú. "A" một tiếng, cô ta gào lên thảm thiết: "Quỷ, quỷ!"
Điện thoại di động của cô ta rơi xuống sàn nhà, ánh sáng yếu ớt giúp mọi người nhìn rõ phần của nhà vệ sinh.
Cho nên lần này tất cả nữ sinh đều nhìn thấy là một ‘cô gái’ đang bò lổm ngổm trên mặt đất, toàn thân mặc váy trắng, tóc xõa dài, cả người như vừa ngâm mình trong nước nên cả thân hình không ngừng nhỏ nước tí tách.
Hai chân giống như bị người ta đập gãy, khập khiễng bò về phía trước.
Kinh dị nhất là khi cô ta nâng lên nửa khuôn mặt thối rữa kia lên, nhếch miệng cười, nhìn qua trông quỷ dị vô cùng.
Đột nhiên cô ta quẹo đâu một cách khó tin, đầu lung lay sắp đứt, nhìn về phía Trì Xu Nhan, đôi mắt phát sáng nhuốm đầy sự tham lam, mùi của cô gái này thơm quá, thơm quá, thơm quá, muốn cắn một cái.
Khi cô ta chuẩn bị lao tới, bóng dáng của cô gái thơm ngon trước mặt đột nhiên biến mất.
Trì Xu Nhan nhìn con quỷ quay đầu nhìn cô mỉm cười vô cùng quỷ dị, vẻ mặt cũng không thay đổi, cô bình tĩnh lấy ra một lá bùa ẩn thân dán lên người.
Quả nhiên vừa dán bùa lên, nữ quỷ kia liền nhìn quanh bốn phía cũng không thấy cô gái thơm ngon khiến cô ta chảy nước miếng kia đâu.
Nữ quỷ không còn cách nào khác, đành quay đầu về phía nhóm nữ sinh đang gào khóc kia.
Chắc do cô ta mất đi một món ăn ngon nên động tác đứng lên của cô ta rất nhanh, thân thể lắc lư giống như sắp gãy thành từng đoạn, hành động nhanh nhưng chân tay vặn vẹo.
Đám người Lâm Thần Thần, Trương Ngọc Tuệ khi nhìn thấy nữ quỷ, sợ hãi đến mức mặt tái mét, như không còn giọt máu.
Nhóm cô ta muốn chạy ra ngoài cửa, nhưng điều khiến bọn họ kinh hãi nhất là rõ ràng đã sắp tới lối ra thì đột nhiên đυ.ng phải một bức tường khác.
Bọn họ liền nhận ra đây là quỷ đả tường, lần này thật sự bị dọa đến nỗi khóc không ra nước mắt.