Ngô Văn Vân vừa nói xong, hai nữ sinh kia dù không tình nguyện nhưng vẫn nghe theo cô ta mà đẩy Trì Thư Nhan đi. Tuy nhiên, lần này họ phát hiện dù đẩy ra sao cô vẫn không chịu đi.
‘Tạch’ một tiếng, bóng đèn trong nhà vệ sinh nổ tung, nơi đây chìm vào bóng tối. Sắc trời bên ngoài càng tối, ánh sáng mờ xuyên qua cửa sổ làm cho không gian càng u ám, khiến tất tất cae nữ sinh giật mình.
Một vài nữ sinh nhút nhát hét lên.
"Hét cái gì, trời đã tối rồi, mau lên, tao còn phải về nhà ăn cơm." Ngô Văn Vân mở đèn pin điện thoại, nói với vẻ sốt ruột.
Sau khi Ngô Văn Vân bật đèn, mấy nữ sinh khác cũng nhanh chóng mở đèn pin điện thoại, chiếu sáng nhà vệ sinh.
Ánh sáng mỏng manh xua tan bóng tối đáng sợ, không biết có phải ảo giác không mà họ vẫn cảm thấy lạnh gáy, gió lùa vào làm cổ loạnh toát.
"Nhà vệ sinh này sao lại âm u đáng sợ như vậy?"
Một nữ sinh hoảng sợ nói: "Chúng ta nên về nhà thôi."
"Hừ, đồ nhát gan." Trương Ngọc Tuệ cười nhạo: "Chúng ta đông vậy mà sợ? Chúng mày còn nghĩ nhà vệ sinh có quỷ à? Uổng công gia đình cho bọn mày đi học, ngay cả tao cũng biết trên đời này không có quỷ."
"Sao lại không có? Đã từng có một nữ sinh chết ở chỗ này đấy."
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, tiếng giọt nước nhỏ xuống sàn như có như không càng làm không gian thêm ảm đạm.
Đám người Trương Ngọc Tuệ nhìn về phía giọng nói, phát hiện Trì Thư Nhan vẫn luôn im lặng giờ lại phản bác lời của Trương Ngọc Tuệ.
Phần lớn khuôn mặt của Trì Thư Nhan chìm trong bóng tối, biểu tình mơ hồ, đầu hơi cúi, cả người như màu mực chìm trong đêm.
Đột nhiên mấy nữ sinh thấy cô như vậy, vẻ mặt trở thành sợ hãi, hoảng sợ lùi về phía sau, tim đập nhanh.
Nhìn bộ dạng bây giờ của Trì Thư Nhan, làm bọn họ nhớ tới mấy cảnh gây cấn trong phim kinh dị.
"Trì Thư Nhan, mày cho rằng mày giả thần giả quỷ sẽ có tác dụng hả?"
Ngô Văn Vân cau mày nhìn mấy nữ sinh đã lùi về phía sau, một tay chiếu đèn thẳng vào mặt Trì Thư Nhan, tay kia mạnh bạo nắm chặt cổ áo cô, vẻ mặt tức giận, cô ta quát: "Mày ngẩng đầu lên cho bà, không phải muốn giả quỷ sao? Lần này tao sẽ đánh mày thành quỷ luôn!"
"Chúng mày tới đây giúp tao." Ngô Văn Vân nháy mắt ra hiệu mấy nữ sinh đứng ở bên cạnh tới hỗ trợ, thấy bọn họ không động đậy, cô ta hét lớn: "Lâm Thần Thần, Tiêu Nhạc Dung, hai người không muốn báo thù à?"
Lâm Thần Thần và Tiêu Nhạc Dung nghe Ngô Văn Vân nói như vậy, đành phải bước tới nắm cánh tay Trì Thư Nhan.
"Còn không ngẩng đầu à? Tao cho mày không ngẩng đầu lên này." Ngô Văn Vân giơ bàn tay lên tát mạnh, ‘chát’ một tiếng một nữ sinh kêu lên thảm thiết.
"Ngô Văn Vân, cậu điên à? Đánh tôi làm gì?" Lâm Thần Thần hét lên vừa chửi ầm lên.
Ngô Văn Vân sửng sốt một chút, rõ ràng cô ta đánh về phía Trì Thư Nhan, nhưng trên mặt Lâm Thần Thần vẫn còn dấu tay sưng đỏ và vết cào rỉ máu, dấu vết vô cùng dứt khoát.
Cô ta không tin trên đời có ma quỷ như Trì Thư Nhan nói, cô ta căn chuẩn khoảng cách, nghiến răng giơ tay lên tát mạnh lần nữa.
“Chát.”
Lần này, người la lên là Tiêu Nhạc Dung.
"Rốt cuộc là cậu muốn đánh cô ta hay là đánh chúng tôi?" Tiêu Nhạc Dung giận dữ, ôm gò má sưng đỏ của mình, tức giận nhìn Ngô Văn Vân.
"Nhưng… nhưng mà tôi rõ ràng thấy Văn Vân đánh cô ta." Một nữ sinh đột nhiên nói.
Tiêu Nhạc Dung mở to mắt hơi sợ hãi.
Ngay cả Lâm Thần Thần cũng cảm thấy lạnh lẽo, một đám nữ sinh đều im lặng.
"Mấy người bây giờ chạy, còn kịp." Trì Thư Nhan ngẩng đầu, ánh sáng âm u bao trùm lên mặt cô, nhìn vô cùng đáng sợ.
"Tôi, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có việc, tôi đi trước." Một nữ sinh hơi nhát gan liều mạng chạy ra ngoài.
"Tôi, ba tôi vừa mới điện tới, tôi cũng đi trước, Tiêu Mẫn, cậu chờ tôi với." Một nữ sinh khác cũng vội vã chạy ra ngoài.
"Tiêu Mẫn, Tăng Ngọc Như, hai người cũng thật hèn nhát. Bây giờ tụi mày chạy, lần sau tao sẽ không mang theo hai đứa mày đi nữa." Trương Ngọc Tuệ tức giận cảnh cáo.
Nhưng những lời này của cô ta không có tác dụng với Tiêu Mẫn và Tăng Ngọc Như đang vô cùng sợ hãi, ngược lại trấn áp được mấy nữ sinh đang muốn rời đi.