Trì Lăng Diễm ra ngoài giải quyết hết những việc còn lại nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới con gái.
Vừa nghĩ đến bộ dạng Thư Nhan ở bệnh viện ỷ lại vào ông, còn có ánh mắt quyến luyến khi ông rời đi, ông là một người đàn ông cao lớn thô kệch quả thực đã vô cùng mềm lòng.
Trì Lăng Diễm không quan tâm sắc trời đã tối, không tiện đi qua nhà người khác. Cho nên ông ấy liền cầm theo một túi anh đào lớn và các loại hoa quả khác đến nhà chị ba.
Đang muốn gõ cửa thì như có máy cảm biến, cửa đã tự dộng mở ra rồi.
Nụ cười vui vẻ trên mặt Trì Lăng Diễm biến mất khi nhìn thấy trong tay con gái thân yêu của mình là một bát nước canh trong đến nỗi có thể nhìn thấy rõ cả đáy bát, còn có đôi mắt phiếm hồng của cô.
Cửa chính rất gần phòng ăn nên đôi chân dài của ông nhanh chóng bước tới bàn ăn, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thoáng bàn ăn, liền thu tất cả tình trạng vào đáy mắt.
Ông nhìn thấy con ba ba buổi chiều mình mua để hầm canh bồi bổ thân thể cho Thư Nhan, bây giờ đang được chất đầy trong bát của Cao Viễn Dương và Cao Viễn Tân.
Mà trong bát của chị ba và anh rể cũng đầy những miếng thịt lớn, ngay cả trong bát của Cao Linh Tuyết cũng có một hai miếng thịt, người một nhà này ăn đến nhiều nỗi miệng đầy dầu mỡ.
Còn ở vị trí mà Thư Nhan ngồi thì đến cả một món mặn cũng không có, trước mặt cô chỉ có hai đĩa thức ăn chay và không có chút dầu mỡ.
Trì Lăng Diễm cắn chặt răng, thì ra chị ba và anh rể của ông đã thay ông ấy chăm sóc con gái mình là như thế này đây.
"Cậu tư, cậu tư, cậu cầm theo món gì ngon vậy?"
Cao Viễn Dương hoàn toàn không chú ý tới khuôn mặt lạnh lùng của Trì Lăng Diễm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào túi lớn trong tay Trì Lăng Diễm đang xách: "Là anh đào, cậu tư, cậu thật tốt quá!"
Cao Viễn Tân bảy tuổi cũng cực kỳ vui mừng, ngón tay dính đầy dầu mỡ ngay cả lau cũng không mà đã vội vàng nhảy xuống ghế định ôm lấy đùi Trì Lăng Diễm bán thảm nhưng lại bị ông ấy né tránh không chút do dự nào.
"Cậu tư, cậu là tốt nhất, anh đào này rất đắt, mẹ còn không thèm mua cho cháu ăn nữa."
Cao Viễn Dương cũng xuống bàn muốn giơ tay đoạt lấy. Trì Lăng Diễm thấy thế liền nhấc lên, liền để cho Cao Viễn Dương bắt hụt.
"Cậu tư?"
Cao Viễn Dương sửng sốt một chút, hiển nhiên không rõ Trì Lăng Diễm đang có ý gì, trước kia khi cậu ta nhào tới lấy, cậu tư cũng không nói liền để cho cậu ta lấy đi.
"Cái này là tôi mua cho con gái của mình bồi bổ thân thể."