Trì Thư Nhan trở về phòng, nhìn thấy căn phòng dán giấy dán tường màu xanh biển còn có chút hoảng hốt.
Tất cả đồ đạc ở trong phòng này đều là do cô tự tay tỉ mỉ bố trí, tất cả đều dựa theo sở thích của cô, hôm qua gặp đủ loại chuyện giống như là một cơn ác mộng.
Nhưng cô biết tất cả mọi chuyện thật sự đã từng xảy ra, càng hiểu rõ mình đã sớm không còn là cái người tên Trì Thư Nhan đơn thuần nhát gan kia nữa, mà là biến thành thiên sư độc ác khiến người đi trên đường vừa kiêng kỵ vừa kính sợ, lại còn tâm ngoan thủ lạt*.
*Lòng dạ độc ác, ra tay tàn nhẫn.
Cô ngồi xuống trước bàn sách, cầm lấy một quyển sổ ghi chép có ổ khoá mã số ở trên bàn, cô đã sớm quên mật mã của cuốn sổ giấu ở đâu.
Nhưng cô vẫn nhẹ nhàng cong môi nở nụ cười, ngón trỏ và ngón giữa đồng thời đặt cùng một chỗ, các ngón tay khác thu lại, tiện tay vẽ một dấu ấn trên đó.
Răng rắc một tiếng, sổ ghi chép vang lên một tiếng báo hiệu ổ khóa mã số đã được mở.
Cô dùng bút máy viết xuống hai mốc thời gian, ngày 8 tháng 8 năm 20xx và ngày 10 tháng 9 năm 20xx, mốc thời gian trước là ngày hôm nay, mà mốc sau, nét bút cuối cùng của Trì Thư Nhan gần như xé rách tờ giấy, đâm xuyên qua tờ giấy.
Cô tiện tay xé tờ giấy ra cầm trên tay, tờ giấy trong tay không biết làm thế nào mà làm được, đột nhiên bùng một cái bốc cháy, mắt thấy sắp đốt tới ngón tay trắng nõn của Trì Thư Nhan, thì ngọn lửa màu đỏ rực muốn lan tràn tới đầu ngón tay cô, liền phụt một tiếng bị dập tắt, chỉ còn lại một làn tàn khói nhẹ nhàng lượn lờ mới chứng minh ngọn lửa vừa rồi không đốt mà tự bốc cháy thật sự tồn tại.
Cô tỉnh lại liền phát hiện, tuy rằng bây giờ hơn phân nửa công lực của mình đã không còn, thế nhưng còn còn lại một hai phần.
Trì Thư Nhan vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên ngày 10 tháng 9 năm 20xx này, chính là khởi đầu khiến gia đình cô tan cửa nát nhà.
Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, kiếp trước khi còn bé có một vị cao nhân đắc đạo từng nói tướng mạo của cô vô cùng tốt, là một người phúc trạch thâm hậu, đại phú đại quý, gia đình mỹ mãn, mệnh cách giúp mọi việc thuận lợi trôi chảy, vận thế chỉ có thể càng ngày càng tốt.
Nhưng theo thời gian lớn lên, cô càng ngày càng không để cái này ở trong lòng, bởi vì nếu như vận thế của cô thật sự tốt, làm sao có thể sống không được như ý như vậy, chỉ cảm thấy vị cao nhân đắc đạo kia là một kẻ lừa đảo.
Về sau cô mới biết được mệnh cách của mình quả thật là vô cùng tốt, nhưng loại tốt này lại giống như thịt Đường Tăng, tốt đến mức khiến người ta sinh lòng ngấp nghé.