Quyển 2 - Chương 3: Khách tới

"Chỉ cần nhìn khuôn mặt, cháu có thể đoán được." Trì Thư Nhan thản nhiên cười nói, tướng tay và tướng mạo đều tiết lộ vận mệnh, cô chỉ cần nhìn tay và mặt cũng có thể tính ra phúc hay là họa, đối với chuyện tính toán như hồi này thì đối với một thiên sư như cô mà nói, việc này cũng không khó gì, chỉ khó khi tính tương lai thôi.

Cô không dám cam đoan người nào đó cả đời sẽ như thế nào, trong đời người có quá nhiều biến số, dắt một phát động toàn thân, nhưng gần đây sẽ xảy ra chuyện gì, cái này vẫn tương đối đơn giản.

"Nhìn mặt mà đoán tâm, chúng ta đều biết." Viên đại sư và Lý đại sư thầm gật đầu. Làm nghề này cũng không nhất định phải nhìn mặt đoán ý của người khác, điều này bọn họ đã biết từ lâu nhưng mà cô bé này có thể học thành thao như vậy, thật sư đã rèn luyện kỹ năng rất tốt.

Bọn họ cũng chỉ học một chút da lông mà thôi.

Quả nhiên nhân tài thế hệ trẻ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, những sóng trước như bọn họ sẽ bị những cơn sóng sau thách thức và đè ép.

Bọn họ đang nói chuyện thoải mái thì một chiếc xe hơi sang trọng đột nhiên dừng ở trước quầy bàn xem bói, mắt mấy thầy bói liền sáng lên, rõ ràng là cảm thấy con dê béo đang chờ làm thịt đã đến.

Một thanh niên ăn mặc bảnh bao, toàn thân mặc hàng hiệu từ trên xe Lamborghini vội vã bước xuống, vẻ mặt lo lắng và buồn bực.

Anh ta nhìn quanh vài lần rồi đi thẳng đến sạp hàng của Lý đại sư. Những thầy bói khác nhìn Anh ta đi mà vô cùng ghen tị.

"Vị đại sư này, đoán mệnh."

Lý đại sư liền thay đổi thái độ từ lão già nhàn tản sang uy nghiêm lộ cười cao thâm khó lường, vuốt mấy sợi râu ria mỉm cười: "Mời ngồi, tôi đã biết trước sẽ có khách quý đến."

"Chàng trai này, tôi thấy tướng mạo của cậu hẳn là xuất thân từ nhà giàu có, mệnh cách vô cùng cao quý. Trước đây mọi thứ đều thuận lợi, nhưng năm nay có chút gập ghềnh, bây giờ bất lợi." Lý đại sư mặc đạo bào nhìn như là không nhiễm khói lửa nhân gian.

Thanh niên này vừa nghe Lý đại sư nói như vậy, đột nhiên mở to hai mắt nói: "Đúng vậy, tôi gần đây quả thật gặp phải một ít phiền toái, ngài cảm thấy tôi nên làm cái gì bây giờ?"

Lý đại sư lại vuốt ve râu, dựa vào bề ngoài nói mấy câu suy đoán, thỉnh thoảng lại lấy khóe mắt liếc nhìn về phía người thành niên, mà người thanh niên càng nghe Lý đại sư nói, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, lời nói này của ông ta nói mơ hồ.

Câu phía trước còn tốt, câu sau Anh ta càng cảm thấy ông ta nói như nói nhảm, cắt ngang lời tiếp theo của Lý đại sư, thúc giục nói: "Vậy ông nói tôi nên làm cái gì bây giờ?"