Tôn Tố vừa mới nghe những nữ cảnh sát kia nói người kia quyền cao chức trọng còn không cho là đúng, hiện tại trong mắt tràn đầy khϊếp sợ và vô cùng tán thành.
Ở Phủ Châu này, không có người nào cố gắng lấy lòng Phong cục chứ, đây là lần đầu tiên cô thấy Phong cục cẩn thận như vậy, Tôn Tố liền đứng thẳng lưng cũng hơi căng thẳng.
"Cửu gia nói, để cho nữ cảnh sát này đi vào." Một giọng nam nhã nhặn truyền đến.
Lần này hai vệ sĩ không có ngăn cản nữa, sau khi Tôn Tố di vào thì mới phát hiện trong văn phòng ngoài Phong cục ra thì còn có ba người nữa.
Trên chiếc ghế sa lon da thật màu đen trong văn phòng Phong cục có hai người đang ngồi, một người đứng ở một bên, Phong cục cũng ngồi trên sô pha nói chuyện với một người.
"Phong cục, đây là tư liệu cảnh sát Hoàng bảo tôi chuyển cho ngài." Tôn Tố nín thở, vẻ mặt nghiêm túc đưa tư liệu cho Phong Uyển Lâm.
Phong Uyển Lâm cầm tư liệu tới, gật gật đầu, thản nhiên nói: "Tôi biết rồi, đi xuống đi, tôi sẽ xem."
Kỳ thật Tôn Tố không phải là người có lòng hiếu kỳ mạnh nhưng vừa mới nghe của những nữ cảnh sát nói kia, hơn nữa Phong cục cũng tiếp đãi cẩn thận như vậy, một chút hiếu kỳ của Tôn Tố liền bị gợi lên.
Lúc cô cầm tư liệu đưa qua cho Phong cục, liền từ khóe mắt liếc nhìn người ngồi đối diện Phong cục.
Chờ đến khi cô nhìn thấy rõ người ngồi đối diện Phong cục liền vô cùng kinh ngạc. Chỉ thấy người đàn ông ngồi đối diện Phong cục mặc bộ vest màu xám bạc cắt may vừa vặn, không có cà vạt, trên ngực trái đeo một chiếc khăn tay cùng màu nhưng đậm hơn một chút, tóc được xử lý tỉ mỉ gọn gàng, không có một sợi tóc nào rơi xuống, lộ ra một gương mặt mày rậm mắt sâu, khuôn mặt lạnh lùng thâm thúy, ngũ quan của người đàn ông này cơ hồ có thể được nói là tuấn mỹ tuyệt luân, mũi cao thẳng hẹp, môi mỏng hình thoi, khuôn mặt góc cạnh và chiếc mũi cao của anh ấy.
Có thể khiến cho người ta nghi ngờ đây là con lai, nhưng diện mạo của anh lại không có mang vẻ phương tây thô kệch nào, làn da trắng nõn gần như tái nhợt, đôi môi mỏng đỏ tươi như máu.
Cho dù như vậy, người khác cũng không nhìn ra một chút nữ tính nào trên người anh, ngược lại cảm thấy anh quý phái ung dung, mang dòng máu quý tộc lâu đời.
Khi anh ấy im lặng ngồi trên sô pha lộ ra khí chất bất phàm uy nghiêm xa cách và tạo ra cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Cho dù khi đối mặt với Phong cục uy nghiêm bá đạo và cẩn trong, Tôn Tố cũng không thật sự sợ hãi nhưng khi anh ấy hơi nheo mắt liếc nhìn qua, vậy mà Tôn Tố sợ tới mức đứng không vững muốn bỏ chạy trối chết.