Cho đến khi Trì Thư Nhan tự tay làm một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị, thì Trì Lăng Diễm mới thật sự sốc đến mức cằm cũng rớt xuống.
Không kịp hỏi con gái học nấu ăn khi nào, ông chỉ chú ý tới bàn đồ ăn thơm phức trước mắt đang vô cùng hấp dẫn mời ông tới xơi.
Mấy ngày phải ăn mì đến mức sắp nôn, giờ gặp mâm thức ăn nóng hổi khiến một đại nam nhân như ông trực tiếp ăn hết bốn chén cơm đầy cộng thêm một bàn thức ăn lớn.
Nhất là món thịt kho tàu mùi thơm béo ngậy mà không ngấy, cơ hồ khiến cho ông ngay cả đĩa cũng vét sạch sẽ.
So với đầu bếp khách sạn làm còn ngon hơn.
Từ đó, công việc nấu ăn được giao cho Trì Thư Nhan, Trì Lăng Diễm thấy Trì Thư Nhan nấu ăn ra hình ra dạng, cũng yên tâm hơn nhiều.
Nhưng, cuộc sống an nhàn của Trì Lăng Diễm trôi qua không được mấy ngày, một cuộc điện thoại của cấp trên đột nhiên tới, yêu cầu ông ra ngoài đi làm nhiệm vụ khẩn cấp.
Ông không thể làm gì khác ngoài kết thúc kỳ nghỉ phép sớm. Ông vò đầu bứt tóc, lo lắng không biết giải thích sao với con gái.
Ngược lại, là Trì Thư Nhan mở lời nói với ông trước:
"Ba, nếu ba có việc thì ba cứ đi đi, con có thể tự mình chăm sóc bản thân thật tốt."
Trì Lăng Diễm thấy Trì Thư Nhan hiểu chuyện như vậy, trong lòng lại càng thêm áy náy, đôi mắt đen nhánh tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của con gái, nhìn cô vẫn luôn mỉm cười nhẹ nhàng, không có một tia ủy khuất nào mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ là ba à, đây là bùa hộ mệnh thời gian trước con đi xin được, ba nhất định phải đeo nó nhé."
Trì Thư Nhan mở to đôi mắt sáng trong như nước, lấy ra một lá bùa được luồn qua bằng sợi chỉ đỏ, nhón chân đeo lên cổ Trì Lăng Diễm.
Tiếp đấy cô lại vội gỡ ngọc bội hình tròn màu trắng đeo trên cổ xuống, thuận tay muốn đeo lên.
Trì Lăng Diễm nhìn động tác này của con gái, một người đã từng này tuổi cứ như thế vừa sửng sốt vừa cảm động, trong lòng mềm nhũn thành một vũng nước.
Tuy rằng ông cảm thấy lá bùa này sẽ không có tác dụng gì, nhưng ông vẫn cúi người phối hợp với động tác của con gái.
Chỉ là khi ông nhìn Trì Thư Nhan muốn lấy vật từ nhỏ mà cô đã mang bên người, là một miếng bạch ngọc đã được cao nhân làm phép định đeo lên cho ông thì Trì Lăng Diễm nhíu chặt đôi mày rậm.
Ông lập tức dựng thẳng tấm lưng rộng lớn, ngăn lại động tác tiếp theo của Trì Thư Nhan, khuôn mặt chứa đầy sự bất đắc dĩ, giọng trách cứ, chỉ là trong mắt lộ rõ vẻ cưng chiều:
"Hồ đồ, miếng ngọc này của con làm sao có thể tháo xuống được? Ba chỉ là đi ra ngoài làm nhiệm vụ mà thôi, rất nhanh sẽ trở lại. Con còn không tin tưởng vào năng lực của ba con sao!"
Từ nhỏ Trì Thư Nhan đã luôn gặp ác mộng, luôn chỉ vào một chỗ nào đó mà khóc lớn.
Mấy lão nhân trên trấn đều nói cô bị thứ không sạch sẽ quấn lấy, nhưng Trì Lăng Diễm không tin những cái này, nhiều lần đưa con gái đến bệnh viện khám, chỉ là tình hình vẫn không tốt lên, ngược lại còn trở nên tồi tệ hơn.
Về sau cơ duyên xảo hợp gặp được một đạo sĩ điên, ông ta nhìn thấy Trì Thư Nhan thì cực kỳ kinh ngạc, liên tục vòng quanh cô.
Trì Lăng Diễm còn tưởng là kẻ buôn người, thiếu chút nữa ra tay đánh ông ta.
Tuy vị đạo sĩ này luôn bày ra vẻ cảm thán, nhưng lại chỉ cho Trì Thư Nhan một miếng ngọc bội được làm bằng bạch ngọc.
Không nghĩ tới từ đó về sau, Trì Thư Nhan thật sự là không còn mơ thấy ác mộng lần nào nữa.
Chẳng qua Trì Lăng Diễm vẫn không quá tin loại tà ma này, thế nhưng chờ đến khi có một đứa bé nghịch ngợm trộm mất ngọc bội của Trì Thư Nhan, cô lại bắt đầu gặp ác mộng, Trì Lăng Diễm lúc này mới thật sự coi trọng khối ngọc bội này.
Trì Lăng Diễm gãi gãi chóp mũi cao của Trì Thư Nhan, khí thế không cho phép từ chối, đeo lại ngọc bội cho cô: "Tuyệt đối không được tháo xuống."
Trì Thư Nhan vừa nhìn thái độ của Trì Lăng Diễm là biết nếu cô thật sự cố chấp lấy miếng ngọc bội này xuống, ba khẳng định sẽ tức giận với cô.
Vì vậy chỉ có thể lưu luyến không rời chào tạm biệt ông.
Nhìn theo bóng dáng cao lớn ấy rời đi, trong mắt Trì Thư Nhan tràn đầy u ám.
Kiếp trước, ba cô chính là vì nhiệm vụ không quá quan trọng này mà mất mạng, nhưng mà lần này không có vận mệnh của cô liên lụy, lại thêm bùa hộ mệnh cô vẽ, hẳn là có thể tránh thoát một kiếp.