Giọng nói mạnh mẽ của Trì Lăng Diễm vang lên, lúc nhìn về phía Trì Thư Nhan, ánh mắt sắc bén biến thành một mảnh nhu hòa, không cho cả nhà Trì Quế Hoa một chút thể diện nào.
Trì Quế Hoa tức đến mức muốn bốc hỏa, Cao Hàn biết Trì Lăng Diễm là quân nhân, dù có giận cũng không dám nói gì, đám Cao Viễn Tân cũng bị dọa không kém, hoàn toàn không dám ho he gì.
Trì Thư Nhan cũng bị hành động của ba mình làm cho choáng váng.
Cô mở to đôi mắt hạnh ngập nước, khóe môi hơi nhếch lên, không nghĩ tới ba vì không muốn cô phải chịu một chút uất ức nào mà quyết đoán cùng nhà cô ba vạch rõ ranh giới như vậy, một chút tình cảm ngụy tạo cũng không cần, tính tình nóng nảy như vậy, nhưng mà cô thích.
Trì Lăng Diễm lái xe đưa Trì Thư Nhan về nhà, nhà của bọn họ là một biệt thự nhỏ kiểu tây ở Bích Ba Viên Lan Đình.
Cũng không phải Trì Lăng Diễm có tiền sẵn.
Xuất thân từ gia đình làm công ăn lương bình thường, nhưng ông lại không phải vật trong ao, ngược lại, bản thân ông luôn có tầm nhìn độc đáo và chính xác, làm việc tương đối lớn mật, quyết đoán.
Bích Ba Viên Lan Đình là khu bất động sản vừa mấy được khai phá mấy năm trước, địa thế lại không được thuận lợi, người nguyện ý bỏ tiền ra mua cũng không có nhiều, cho đến khi nhà nước quy hoạch lại một lần nữa.
Từ đó vị trí phía nam đường Tam Trung đã được phát triển theo mô hình khu thương mại tập trung, khu vực này đột nhiên biến thành một miếng bánh ngọt thơm ngon.
Theo thời gian, nơi này càng trở thành tấc đất tấc vàng.
Mặc dù lúc ấy khu bất động sản này không được ưa chuộng, nhưng Trì Lăng Diễm khi đó muốn mua ngôi biệt thự này vẫn phải dốc hết tài sản của ông, thậm chí còn vay ngân hàng rất nhiều tiền, mấy năm trước cuối cùng cũng trả hết.
Lúc Trì Lăng Diễm đỗ xe ở gara, quay sang đã nhìn thấy Trì Thư Nhan ngồi ở ghế phụ dựa vào lưng ghế ngủ thϊếp đi.
Mái tóc dài đen nhánh che khuất nửa bên gò má, lộ ra một khuôn mặt đã nhỏ này còn thêm phần gầy gò.
Ông cẩn thận quan sát con gái thêm vài lần, giơ tay lên muốn vén tóc đang rủ xuống che khuất hai gò má của cô ra sau tai.
Đang muốn đánh thức cô, đột nhiên tay trở nên cứng đờ. Ông nhìn thấy trên hàng mi dài của Trì Thư Nhan run lên, phía trên đều là dấu vết bị nước mắt thấm ướt, giống như cánh bướm bị mưa làm ướt.
Hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại, môi bị cắn chặt, cô lặng lẽ ngồi ở ghế phụ rơi nước mắt.
Trong lòng Trì Lăng Diễm kinh hãi.
Đây là vừa rồi bị dọa sợ nên mới gặp ác mộng sao?