Chương 8: Nhiệm Vụ

Giống như là tất cả những ấm ức mình phải chịu cuối cùng bị người khác phát hiện được người khác đau lòng làm cho bà ấy không kìm được nữa bật khóc thành tiếng.

“Không có gì.” Cố Khê Kiều khẽ cười, cô nhìn thấy thím Trương mơ hồ như nhìn thấy được chính mình.

Quá ngốc nghếch cũng quá cố chấp.

[Nhiệm vụ hoàn thành! Nhận được năm điểm tích lũy, trừ một điểm đổi lấy đơn thuốc, còn lại bốn điểm tích lũy.]

[Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ bắt buộc: Luyện thư pháp đạt đến cấp Tông sư, nhiệm vụ hoàn thành thưởng 1000 điểm tích lũy. Hệ thống kiểm tra được chữ viết của kí chủ quá khó coi mới kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ! Nếu không sẽ nhận được trừng phạt cấp 3! ]

[Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ hàng ngày bắt buộc: “Mỗi ngày phải dành một tiếng luyện chữ, nhiệm vụ hoàn thành nhận được một điểm tích lũy!]

[Kí chủ? Mỹ nhân Kiều? Cố Khê Kiều? cậu có nghe thấy giọng tôi đọc nhiệm vụ không? ]

Trong không gian thực tế ảo, hệ thống đang chống nạnh vẻ mặt ủ rũ.

“Chữ của tôi khó coi hả?” Cố Khê Kiều thấy thím Trương đã rời đi lúc này mới nhướng mày, chữ của cô khi còn nhỏ cũng là đi theo ông hàng xóm luyện chữ, mặc dù nói không thể so sánh với bút pháp của mọi người nhưng cũng coi như xinh đẹp mềm mại, nét chữ của cô còn đẹp hơn rất nhiều người đó, hệ thống này vậy mà nói “khó coi” ?

Cuối cùng nó có hiểu ngôn ngữ của trái đất không?

[Mỹ nhân Kiều, hệ thống đã tra cứu toàn bộ các cơ sở dữ liệu văn bản của trái đất, phát hiện chữ viết của cậu quả thật quá nguệch ngoạc, cái gọi là nhìn chữ viết là biết người, xây dựng liền bắt đầu từ thư pháp, làm cho cậu trọng sinh trở lại đã lãng phí rất nhiều năng lượng của hệ thống tôi đấy, cậu nhất định phải mau chóng thay đổi trở nên hoàn mỹ, mới có thể tiếp nhận càng nhiều nhiệm vụ, thì tôi mới có càng nhiều năng lượng! 】Trong không gian hệ thống đã biến thành hình người, đặt mông ngồi xuống đất, phồng má tức giận thở hổn hển.

“Được rồi, tôi luyện, trừng phạt cấp 3 là cái gì vậy?” Cố Khê Kiều mở miệng hỏi, nghĩ đến cũng là bởi vì đã đọc rất nhiều sách y nên mới kích hoạt nhiệm vụ vừa rồi đi.



[Trừng phạt tổng cộng có mười cấp độ, cấp độ thứ nhất là mất đi giọng nói mười ngày, cấp độ ba bị điện giật, cấp độ mười là khủng bố nhất chính là bị gϊếŧ chết ! ]

Mặc dù cô đã chết qua một lần nhưng Cố Khê Kiều vẫn là bị hai chữ “gϊếŧ chết” này làm cho sợ hãi, thật sự khó chịu khi mạng sống của mình nằm trong tay người khác, “Luyện chữ phải tốn rất nhiều thời gian, thế nên tôi lúc sinh thời có thể hoàn thành nhiệm vụ này không?”

Vẻ mặt của hệ thống nghiêm túc, [Cậu có thể dùng điểm tích lũy đổi với không gian thực tế ảo, một điểm tích lũy có thể đổi lấy một ngày, đây cũng là nguyên nhân tôi bảo cậu học nhiều như vậy.]

Cố Khê Kiều nhớ đến sau khi mình chết đi, linh hồn sống trong một không gian kia, chắc là không gian thực tế ảo mà hệ thống nói đến.

Thành thật mà nói lấy một điểm tích lũy để đổi thật sự không đắt, trên đời mọi người đều biết tiền bạc không mua được thời gian, mà cô ở đây lại có thể tùy ý đổi lấy thời gian, chẳng phải là đã sở hữu bàn tay vàng nghịch thiên nhất rồi sao.

Cô khẽ nhắm mắt lại sau đó lại đi một vòng trong phòng chuẩn bị đi xuống dưới lầu tìm nước uống.

Đèn trong phòng khách lầu dưới đã được bật lên, Giang Thư Huyền đứng ở cửa, dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ.

Giọng nói của anh vang vọng trong phòng khách, giọng nói êm tai dễ nghe như tiếng ngọc thạch, Cố Khê Kiều bước một bước xuống lầu, lúc này mới phát phát hiện anh đang đứng ở dưới lầu, bước chân đang định bước xuống chậm chậm rút lại. Ừ bây giờ trở về phòng còn kịp không?

Không thể không nói, Cố Khê Kiều là sợ người ở dưới lầu kia suy nghĩ thâm sâu khó đoán, cho dù sự tốt bụng trên người anh biểu hiện rất rõ ràng.

Giang Thư Huyền cúp điện thoại vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đang đứng ở trên cầu thang.

Cô đang mặc chiếc váy hoa liền thân màu xanh ngọc, rất phù hợp với khí chất bình tĩnh dịu dàng của cô, vì là màu xanh lam càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn dưới ánh đèn, chiếc váy trông giống như ánh sáng lung linh rực rỡ đang chuyển động, mái tóc đen như thác nước xõa đến ngang lưng, khẽ nghiêng đầu, một đôi đôi mắt xinh đẹp trong veo như suối, cô còn rất trẻ nhưng đã có thiên phú khiến cho hơi thở của người khác rối loạn .