Hai người ăn xong, chị Trương đi tới thu dọn bàn ăn, nhìn thấy chỗ Cố Khê Kiều ngồi còn thừa đồ ăn, không khỏi thở dài nói: “Sao cô Cố ăn ít như vậy? Thảo nào cô gầy như vậy, còn chưa lớn, nếu để lại căn bệnh gì thì chính là chuyện cả đời, người nhà cô cũng không quản cô ...”
“Đến mười giờ, mang cho cô ấy chút đồ ăn.” Giang Thư Huyền đột nhiên đứng dậy, cắt đứt lời chị Trương, giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nói với chị Trương: “Tôi còn có chuyện phải làm, buổi trưa tôi sẽ không về.”
Cố Khê Kiều lên lầu lấy bản vẻ mang đến bên hồ gần biệt thự vẽ tranh, chị Trương chuẩn bị cho cô chút điểm tâm.
Khi hoàng hôn Giang Thư Huyền mới trở về, và mang cho cô một tập tranh.
Cố Khê Kiều nhận lấy tập tranh mới tinh, đứng ở bên hồ sửng sốt hồi lâu, Giang Thư Huyền nhìn cô một cái: “Tôi thấy em ra hồ đều để vẽ tranh, nên cho người lấy cho em một bộ, không thích?”
“Không phải, rất thích.” Cố Khê Kiều hít mũi một cái, nhìn anh cười.
Cô mặc áo liền váy màu vàng nhạt, là chị Trương chuẩn bị cho cô, da của cô rất trắng, gió thoáng qua, xương quai xanh thanh tú dưới cổ cô gái mơ hồ lộ ra, bởi vì cô quá gầy nên càng nhô cao, để cho người ta khơi dậy những suy nghĩ quyến rũ.
Giang Thư Huyền liếc nhìn cô một cái, đôi mắt lạnh lùng híp lại một cái: “Thích là tốt rồi, nhưng như thế này hay là muốn đến thư phòng của tôi, chúng ta nói chuyện một chút, phần văn kiện biến mất này, làm thế nào trong lúc bất chợt lại trở về rồi.”
Văn kiện?
Cố Khê Kiều chớp chớp mắt, muốn đi qua với Giang Thư Huyền: “Không phải là, cái gì kia ...”
Đối phương cũng không để ý đến cô, thẳng xoay người vào phòng, cao quý lạnh nhạt.
Cố Khê Kiều ngơ ngác đứng tại chỗ, toàn thân có chút không ổn, đầu óc thông minh của cô quay mấy vòng với tốc độ cao, trong nháy mắt nghĩ ra mấy lý do hoàn hảo, sau đó chậm rãi gõ cửa thư phòng.
Khi cô đi vào, Giang Thư Huyền đang nằm trên chiếc ghế bập bênh kiểu Pháp cạnh cửa sổ đọc sách.
Cố Khê Kiều liếc nhìn thư phòng theo thói quen, bên trong sách không nhiều, nhưng sắp xếp rất chỉnh tề, phần lớn đều là sách cổ, liếc mắt một cái vẫn có thể thấy được mép sách.
“Ngày mai tôi có việc phải làm, mấy ngày nay em hãy ở lại đây, người nhà của em bên kia tôi đã sắp xếp xong xuôi, yên tâm ở đây, không cần lo lắng.” Giang Thư Huyền cụp mắt, ngón tay thon dài như ngọc chỉ lật một trang giấy, nhưng không có hỏi chuyện văn kiện kia.
Tâm lý anh nắm chắc chuyện này là được rồi, vừa rồi cũng chỉ tâm huyết dâng trào muốn chọc cô gái nhỏ này, tâm tư chuyển một cái, anh chợt nhớ đến buổi sáng đứa nhỏ này nói: “Anh cũng phải về Thủ đô.”
Cuối cùng đây là trùng hợp hay là ... cô cũng biết? Giang Thư Huyền híp mắt lại.
Cố Khê Kiều cũng đang trầm tư, anh muốn rời khỏi thành phố N, là muốn về Thủ đô rồi, chuyện này cô đã sớm có dự liệu, chính là không nghĩ tới anh hành động nhanh như vậy.
Trước mắt cô nên suy nghĩ đến việc tại sao anh lại để cô ở đây?
Thật ra thì đề nghị này đối với cô mà nói rất hấp dẫn, mỗi đêm cô nhất định phải ở một chỗ yên tĩnh tiến vào không gian ảo, nói thật nhà họ Cố không thể cho cô cảm giác an toàn, trước khi cô tiến vào không gian ảo cũng sẽ để cho hệ thống bố trí đề phòng cảnh giới, nếu có thể ở lại chỗ này, dĩ nhiên tốt rồi.
Vậy thì chờ đến thi tốt nghiệp trung học xong thì tìm phòng chuyển đi, Cố Khê Kiều nghĩ thoáng qua thì đã quyết định xong.
Chờ trong chốc lát.
Thấy Giang Thư Huyền không có nói gì nữa, cô mới trở lại phòng ngủ, cầm tập tranh gốc anh mang về này, đưa tay qua lật xem, tập tranh rất mới, hình ảnh trong đó đường nét mượt mà, hình ảnh rất đẹp. Một vài hình ảnh đơn giản có thể biết rằng tập tranh rất quý, loại quý giá đó là tập tranh sưu tầm.