Chương 41: Khởi Đầu.

Giang Thư Huyền lau tay xong thì đưa khăn lông cho chị Trương, anh chậm rãi quay sang Cố Khê Kiều, lông mi của anh dài, đuôi mắt hơi hếch lên, khi anh nhìn cô, con ngươi hơi chuyển động, trắng đen không rõ ràng, chính là sự lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng vào, nhưng lúc này lại có thể nhìn thấy bên trong lấp lánh dòng nước chảy, khiến tim người ta đập lỡ nhịp.

“Em lên lầu trước đi, yên tâm ở chỗ này, không cần lo lắng chuyện trong nhà.” Anh biết như vậy là không ổn, nhưng bây giờ anh không yên lòng thả cô vào nhà họ Cố lần nữa, cũng không có người đón cô sau giờ tan học, người giúp việc trong nhà cũng không cho cô sắc mặt tốt, cũng không biết ở trong nhà bị bao nhiêu tủi nhục, cô gái nhỏ này lại bướng bỉnh, còn coi như không có chuyện gì vậy.

Anh không nhìn thấy còn tốt, nhưng hết lần này đến lần khác anh đều nhìn thấy, lại không chỉ có một lần.

Dưới mắt, cô gái nhỏ cô đơn mím môi đứng ở trước mặt, gầy teo yếu ớt, cô được ba mươi lăm kg không?

Giang Thư Huyền theo bản năng cau mày lại.

Cố Khê Kiều sờ sờ lỗ mũi, cô há miệng muốn nói điều gì, lại bị Giang Thư Huyền ngăn lại: “Mang đồ lên trước đã, vẫn là phòng ngủ đó, mỗi ngày chị Trương đều quét dọn.”

Xem ra cô vẫn không từ chối được rồi? Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài xoa xoa thái dương và đi lên lầu.

Buổi tối cô ăn nhiều, chủ yếu là do chị Trương nấu cho cô một nồi canh bổ dưỡng, dưới ánh mắt áp bức của Giang Thư Huyền, cô chỉ có thể cắn răng uống ba bát, nhiều hơn nữa cũng uống không trôi.

Sau khi ăn xong, Cố Khê Kiều ở phòng khách đi lại, sau mười phút, khi bụng không chướng nữa, mới lên lầu.

Hôm nay nhiệm vụ của cô hơi nhiều, luyện chữ hằng ngày, rèn luyện, còn phải bớt thời gian học tập quốc họa và tranh sơn dầu.

Không gian hư cấu này thật ra là chẳng phân biệt được ngày đêm.



Cố Khê Kiều ngồi một mình ngay ngắn trong không gian mênh mông, trước mặt chỉ bày một cái bàn gỗ dài, cây bút dặt ở giữa ba đầu ngón tay cái, ngón trỏ và ngón giữa, cô viết rất chậm, ngay cả khi đó là một nét ‘ngang’ đơn giản, và không dám buông bút.

Mặc dù viết chậm, nhưng cô không hề nghỉ ngơi, mãi cho đến khi âm thanh của hệ thống vang lên, cô mới đặt bút xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, lúc này bút, mực, giấy, nghiên mực trên bàn đều biến mất, lần nữa bao trùm chính là bức tranh giấy bút.

“Hệ thống, lần này cũng không cần nhắc nhở tôi thời gian, tôi luyện tranh, đã lâu ngày không tiếp xúc rồi.”

[Ừ, chú ý nghỉ ngơi] hệ thống nhắc nhở một tiếng.

Lúc đầu còn lo lắng ký chủ làm việc không đủ cố gắng, nhưng sau một tuần ở chung, lại lo lắng ký chủ làm việc quá sức, rõ ràng nói cho cô biết phải chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, mỗi lần đều chịu đến khi mình thả tinh thần lực ra nhắc nhở mới nghỉ.

Gương mặt trắng bệch khi ra ngoài khiến nó mỗi lần cảm thấy áy náy không chịu nổi, nhưng nếu ký chủ không cố gắng, làm sao nó gánh nổi nhiệm vụ cuối cùng?

Cuối cùng nó vẫn không nói.

Hậu quả của sự suy sụp tinh thần giống như hàng ngàn mũi kim bạc đâm sâu vào não, không phải ai cũng có thể chịu đựng được, nhưng lợi ích mà mỗi thử thách khắc nghiệt mang lại cũng rất rõ ràng, lần đầu tiên cô chỉ có thể kiên trì nửa tháng, bây giờ thời gian đã kéo dài được ba tháng.

Ngay cả hệ thống cũng bị choáng váng bởi tốc độ như vậy.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày, Cố Khê Kiều vội vàng ở trong không gian ảo nghỉ ngơi một lúc, bắt đầu đọc một cuốn sách do hệ thống đưa cho cô, mở đầu cuốn sách chính là một câu xem không hiểu: “Bên ngoài tam bảo (tai mắt miệng) không lọt, bên trong tam bảo tứ hợp, một ngày một đêm cảm ứng, tiên thiên khí tự nhiên hấp thụ trong cơ thể ...”

“Tôi xem ghi chép nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua khó hiểu như vậy.” Cố Khê Kiều ném sách ra rồi ngồi xếp bằng trong không gian ảo, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, cô rất nhức đầu.