Nhà họ Cố rất yên tĩnh.
Lúc này trời vẫn chưa muộn, Cố Tổ Huân và Tô Uyển Nhân đã ngồi trong sảnh, nhìn thấy Cố Khê Kiều với vẻ mặt bình tĩnh đi vào, Cố Tổ Huân tức giận mà ném rơi chiếc cốc trong tay, "Nghịch nữ, đứng lại!"
Sau khi bước chân của Cố Khê Kiều dừng lại, nghe thấy hai từ này, cô hơi ngẩn người một chút.
Trước đây, tính tình bướng bỉnh của cô, rõ ràng không phải lỗi của cô, cô sẽ ngoan cố chống lại Cố Tổ Huân, cô từng cho rằng đây là tính cách của mình và đây là sự thật, một ngày nào đó, những người hiểu lầm cô sẽ nhận ra sai lầm của mình thấy hổ thẹn mà đối tốt với cô.
Nhưng điều cô không nghĩ tới chính là, ngay từ đầu những người này đều cho rằng cô quay lại nhà họ Cố chỉ vì tài sản của gia đình, những người luôn có thành kiến
với cô luôn thờ ơ coi như không thấy, chưa bao giờ có người thực sự quan tâm đến cô, làm sao có thể thương hại cô!
Khóe miệng Cố Khê Kiều chậm rãi giật giật, ngẩng đầu nhìn Cố Tổ Huân đang tức giận, khẽ mỉm cười, ngữ khí vô cùng bình tĩnh nói: "Làm sao vậy?"
Ánh mắt cô rất bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn có một nụ cười như không, lưng thẳng tắp, ánh đèn yếu ớt chiếu lên người cô.
Cố Tổ Huân sửng sốt một lúc, nhưng Tô Uyển Nhân bên cạnh ông ta đã đứng dậy, trong mắt bà ta đầy sự châm chọc.
"Cố Khê Kiều, cô phải hiểu rằng nhà họ Cố đón cô về là đã tận tình tận nghĩa rồi! Chúng tôi thậm chí không yêu cầu cô làm bất cứ điều gì, chúng tôi chỉ muốn cô học lễ nghi, ít nhất thì hãy giữ thể diện cho nhà họ Cố, nhưng cô đã làm cái gì? Xin nghỉ hai ngày hai đêm đều không về tôi không nói gì rồi, đi học cả ngày đến tối mới về! Kỳ thi đại học không còn xa nữa. Chúng tôi thậm chí không hy vọng cô sẽ thi được vào một trường học tốt. Chúng tôi chỉ hy vọng cô đường đường chính chính làm một đứa con gái trong sạch, đừng hủy hoại danh tiếng của nhà họ Cố chúng tôi!"
Trong phòng khách rất yên tĩnh, người hầu hận không thể bịt tai lại.
Cố Khê Kiều cười một tiếng, sau đó chuyển ánh mắt sang Cố Tổ Huân, "Con không đàng hoàng sao? Ba cũng nghĩ vậy à? Ba."
Lời cuối cùng được nói ra rất nhẹ, rất nhẹ, sợ một chút gió cũng có thể thổi bay lời này.
Đây là lần đầu tiên Cố Khê Kiều gọi ông ta là "ba", ông ta là ba của cô, ba ruột của cô, người thân nhất của cô trên đời này, cô rất muốn được ông ta chấp nhận, nhưng cuối cùng lại bị ông ta bỏ rơi.
Cố Tổ Huân đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ ngồi xuống xua tay, "Bỏ đi, con lên lầu đi, sau này chăm chỉ học tập. Nhà họ Cố của chúng ta tuy là thương gia, nhưng cũng là một gia đình trong sạch."
Trong mắt họ, sự tồn tại của cô luôn là vết đen của nhà họ Cố, kiểu suy nghĩ này chưa bao giờ thay đổi.
Cố Khê Kiều ngẩng đầu lên, cố nén vị chát trong mắt, cô không nói gì mà chậm rãi đi đến điện thoại cố định, bấm số của Lão Bân, rất nhanh đã được kết nối.
Cố Khê Kiều đưa điện thoại cho Cố Tổ Huân, "Đây là cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm của con. Thầy ấy sẽ nói cho ba biết tại sao con lại về muộn như vậy. Ba là người lớn, con phải nghe lời ba. Nhưng, con hy vọng ba có thể công bằng một chút, con về muộn, nhất định là sai sao? Con có phải đang làm loạn không? Trong mắt ba, con là loại người như vậy sao?"
Cô không nói tài xế bỏ lại cô, Cố Tích Cẩn làm vậy, thì đã chuẩn bị sẵn một lối thoát, cho nên bây giờ chỉ có thể trông cậy vào Lão Bân nói mấy câu.
Cố Tổ Huân và Tô Uyển Nhân hiển nhiên không ngờ Cố Khê Kiều lại có phát ngôn như vậy, cả hai đều sững sờ, đối mặt với khuôn mặt lãnh đạm đó, ngay cả lời trách móc của Cố Tổ Huân cũng bị chặn lại.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Cố Tổ Huân nói với bên kia vài câu, khuôn mặt cứng ngắc của ông ta nhanh chóng dịu đi, lúc cúp điện thoại, ông ta nhìn Cố Khê Kiều với nụ cười trên môi.