- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Trọng Sinh Thiên Kim Toàn Năng Chốn Hào Môn
- Chương 15: Tò Mò
Trọng Sinh Thiên Kim Toàn Năng Chốn Hào Môn
Chương 15: Tò Mò
Phương Tử Di nuông chiều nhìn Cố Tích Cẩn, sau đó gắp bánh trôi trân châu cho cô ta, cười mắng một câu, làm cho Cố Tích Cẩn kháng nghị mạnh mẽ.
Một bàn vui vẻ hòa thuận, Cố Khê Kiều cúi đầu xuống tự mình ăn cơm, cô không ngưỡng mộ cũng không có cảm xúc nào khác.
Người trên bàn này đều có lễ nghi, không dựa vào lưng ghế, cơ thể thẳng tắp, nuốt chậm, chỉ có một người ở trong góc có bầu không khí không ăn khớp với bàn ăn, cô uể oải ngồi trên bàn, một tay chống cằm một tay cầm đũa, quả thực không có hình tượng gì cả, nhưng dường như đó là dáng vẻ mà cô nên có, rất thoải mái.
Hạ Tử Tuấn hơi nghiêng đầu nhìn.
Cậu ta là một trong những người xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ của thành phố N, Cố Khê Kiều nhớ tấm áp phích của cậu ta vẫn được dán trên bảng tuyên truyền của trường học, là thủ khoa khoa lý của kỳ thi tuyển sinh đại học lần thứ 14 của thành phố N, thân thế lại đặc biệt, cậu ta đã được xem là thần thoại trong thành phố N.
“Anh Tử Tuấn, trường đại học có vui không?” Cố Tích Cẩn vẫn luôn nói chuyện với Hạ Tử Tuấn, mặc dù nói nhà giàu có có rất nhiều quy tắc, từ trước đến nay họ không nói chuyện khi ăn và khi ngủ, nhưng đặt trên người Cố Tích Cẩn lại là một chuyện khác, một cô gái nhỏ ngây thơ, lương thiện và đáng yêu không rành chuyện đời, dù không có quy tắc cô ta cũng sẽ được người nhà tha thứ.
“Dĩ nhiên là tốt hơn trường cấp ba, Cẩn phải học thật giỏi.” Hạ Tử Tuấn dịu dàng trả lời.
“Em nhất định sẽ chăm chỉ học hành, cố gắng thi đậu vào trường của anh Tử Tuấn.” Hai mắt Cố Tích Cẩn sáng lên, ánh mắt chuyển qua hướng khác: “Em gái cũng thi cùng với chị nhé?”
Bầu không khí hòa hợp trên bàn đột nhiên có chút thay đổi, cảnh tượng đẹp lại có người chướng mắt tồn tại, Tô Uyển Nhi nhìn Cố Khê Kiều, ánh mắt ngày càng tối lại.
Cố Khê Kiều cảm nhận vô số ánh mắt như dao cắt, cô bình tĩnh tự nhiên, khóe môi hơi cong: “Mấy ngày trước em nhìn thấy một tấm ảnh trên weibo, không biết… ”
“Em gái!” Cố Tích Cẩn đột nhiên to tiếng, cô ta cảm nhận được ánh mắt của những người trên bàn, cô ta cười một nụ cười dịu dàng: “Em gái ăn nhiều xương sườn chút, đừng chơi weibo cả ngày, lo chăm chỉ học hành, mỗi ngày đọc nhiều sách một chút, có cái gì không biết có thể hỏi chị, đến lúc đó chúng ta có thể cùng thi vào đại học B.”
Ai muốn thi cùng cô ta? Với chỉ số thông minh đó của cô ta có thể thi đậu sao?
Cố Khê Kiều cúi đầu không trả lời, che giấu lại ánh mắt chế giễu.
Kiếp trước Cố Tích Cẩn chỉ thi đậu thành phố B, điểm số không đủ đậu vào đại học B, cuối cùng là dựa vào bức tranh của cô mới được một viện sĩ của đại học B nhìn thấy rồi sau đó mới nhận làm học sinh, lần này không có sự giúp đỡ của cô, ngược lại cô muốn nhìn xem Cố Tích Cẩn làm sao thi vào được đại học B.
Cố Khê Kiều không trả lời, trên bàn ăn trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Hạ Tử Tuấn đã hóa giải cục diện này.
“Cẩn à, ăn đùi gà đi.” Cậu ta cười gắp đùi gà cho Cố Tích Cẩn, sau đó nói với Cố Tổ Huy: “Hôm nay ông nội nói với con về chuyện thành lập căn cứ quốc gia ở thành phố N, chú Cố đã nghe nói chưa?”
Căn cứ quốc gia là một chiếc bánh ngon, chuyện giống như vậy cũng rất bí mật, Cố Tổ Huy chưa nhận được tin tức này liền sửng sốt một phen, ông ta nói chuyện với Hạ Tử Tuấn, chủ đề rất nhanh liền bị cậu ta mang chạy đi xa.
Cảm thấy ánh mắt nhìn vào mình cuối cùng cũng tản đi, Cố Khê Kiều cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tử Tuấn.
Cô biết lịch sử huy hoàng của Hạ Tử Tuấn, mặc dù rất khâm phục nhưng cô không giống với người khác, cô không khát khao người đàn anh tốt nghiệp khóa trước, Hạ Tử Tuấn quá hoàn hảo, là một đối tượng hoàn hảo trong lòng mọi người, chỉ là Cố Khê Kiều trước đây tự cảm thấy mình và cậu ta không phải cùng một thế giới, cho nên muốn tránh thật xa, cô của hiện tại càng không muốn có một chút liên quan gì với người này.
Cố Tích Cẩn vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Cố Khê Kiều, nhưng đối phương vẫn luôn yên tĩnh ăn cơm, cô ta càng có chút bực mình.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Trọng Sinh Thiên Kim Toàn Năng Chốn Hào Môn
- Chương 15: Tò Mò