Chương 8: Ở Riêng

Hừng đông, Mộ Dung Tuyết liền nói với Mộ Dung Phong Hoa cùng Trương Khả Nhân ý muốn dọn ra bên ngoài ở.

- Không được, sao lại có thể, một mình con ở bên ngoài làm sao chúng ta có thể yên tâm?!

Còn chưa nghe Mộ Dung Tuyết nói hết lý do xong, Trương Khả Nhân liền kích động phản đối.

- Vì sao con muốn ra ngoài ở?

Mộ Dung phong nhíu nhíu mày, cũng không lập tức phản đối, ngược lại mở miệng hỏi.

- Phong hoa, ông hỏi cái này làm gì? Mặc kệ là lý do gì đều không thể.

Nói xong còn trừng mắt nhìn Mộ Dung Phong Hoa một cái, thần sắc kia rõ ràng là ý nói "nếu ông dám nói lung tung, buổi tối ngủ phòng khách". Đối mặt với uy hϊếp trắng trợn của bà xã, Mộ Dung Phong Hoa chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, cúi đầu xem tin tức kinh tế tài chính.

Nhìn bộ dáng lão ba, tuy rằng cô đã thấy vô số lần, nhưng vẫn là đầu đầy hắc tuyến, ngược lại phải phá được phòng tuyến của lão mẹ, trong nhà vẫn là mẹ cô định đoạt a.

- Ba, mẹ, con biết hai người lo lắng cho con, nhưng mà con đã trưởng thành, con không nghĩ cái gì cũng đều phải dựa vào trong nhà, con cũng muốn bảo hộ mọi người, hai người cũng không nghĩ để con trở thành đóa hoa trong nhà kính đi, nhà Mộ Dung có không ít kẻ thù, con không nghĩ chỉ tránh ở sau lưng mọi người. Mẹ, mẹ liền đáp ứng con đi.

Mộ Dung Phong Hoa cùng Trương Khả Nhân sau khi nghe xong, sắc mặt động dung, liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng dạng thấy trong mắt đối phương là cảm động, con gái của bọn họ thật sự hiểu chuyện.

- Chính là muốn độc lập cũng không cần thiết dọn ra ngoài a.

Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu đã không có cường ngạnh như lúc đầu.

Vừa nghe, Mộ Dung Tuyết liền biết có điểm đột phát, chạy nhanh nói:



- Ở nhà, ra vào đều có hai người che chở, con còn rèn luyện như thế nào a, hơn nữa con lại không phải không trở về nhà, về sau không có chuyện gì, mỗi tuần con về nhà một lần a, như vậy hai người liền an tâm rồi đi, không được sao?

Mộ Dung Tuyết dứt khoát bắt lấy tay áo Trương Khả Nhân dùng sức lay, rất có bộ dáng nếu mẹ không đáp ứng con liền ăn vạ cho xem.

Trương Khả Nhân bị lắc đến choáng váng đầu óc, thấy con gái như vậy cũng không có biện pháp.

- Được rồi, mỗi tuần phải về nhà, hơn nữa cũng không được ở bên ngoài điên loạn, nếu như bị mẹ biết con làm ra chuyện xấu gì, về sau đừng nghĩ đi ra ngoài ở.

Tuy rằng có điểm không yên tâm, nhưng bà cũng không phải kiểu người cũ kỹ, hơn nữa con gái nói có đạo lý, bà cũng cảm thấy không thể bảo hộ con bé cả đời, đây cũng là thời điểm nên rèn luyện.

Mộ Dung Tuyết cao hứng hôn lên mặt Trương Khả Nhân một cái

- Mẹ, con yêu mẹ quá đi. Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, chờ chọn được phòng ở liền nói địa chỉ cho hai người, chuyện phòng ở hai người không được nhúng tay, hơn nữa, từ hôm nay trở đi cũng không cần cho con tiền tiêu vặt, tiền tiêu vặt trước kia hai người cho con đã đủ cho con gây dựng sự nghiệp.

Cô đương nhiên sẽ không tiếp tục duỗi tay xin tiền. 3 năm trước, ba cô đem 5% cổ phần tập đoàn Mộ Dung chuyển tới trên danh nghĩa của cô, mỗi năm cô đều có gần ngàn vạn tiền hoa hồng, hơn nữa ngày thường ba mẹ cho cô không thiếu tiền tiêu vặt, tổng vào tài khoản của cô đã tới 5 ngàn vạn.

Nói đến cổ phần, Mộ Dung Tuyết lại nghĩ tới chuyện thương tâm, đời trước, có đoạn thời gian Phương Thế Hoa nói hắn thiếu tiền, lúc ấy cô lại yêu hắn a, không nhẫn tâm thấy hắn vì tiền mà lo nghĩ, không nói hai lời liền đem 5% cổ phần này chuyển tới trên danh nghĩa của hắn, lúc ấy hắn còn cảm động, thề son sắt nói sẽ cả đời đối tốt với cô, mà lúc ấy cô cảm thấy chỉ cần hắn yêu cô như vậy đủ rồi. Chỉ tại cô quá ngốc, thẳng đến khi trong lòng vỡ nát mới thấy rõ sự thật.

Được đến ba mẹ đồng ý, Mộ Dung Tuyết gấp không chờ nổi liền đi ra ngoài tìm phòng ở.

Nghĩ tới bản thân vẫn là học sinh cao trung, nhà ở phải gần trường học một chút, tiện đi học. Mộ Dung Tuyết cuối cùng tuyển định ở khu bất động sản của Phong Hoa, tiếp theo là hoa viên nhỏ, khu nhà 8 tầng 120 mét vuông bình thường, quản lý bất động sản Phong Hoa là người tương đối có danh tiếng, cô cũng tương đối yên tâm, bên trong gì đó đều tương đối đầy đủ hết, không cần mua thêm, giá bán 1200 vạn, thanh toán, hoàn tất thủ tục xong, tiền tiêu vặt của Mộ Dung Tuyết không thừa lại bao nhiêu, vẫn là mau chóng kiếm tiền mới được.

Bỗng chốc Mộ Dung Tuyết nhớ tới dị năng thấu thị, đời trước cô đã từng bồi Phương Thế Hoa đi qua chỗ nguyên thạch phỉ thúy, nơi đó là chuyên cung cấp đổ thạch, có đánh cuộc toàn bộ, cũng có nửa đánh cuộc, có lẽ cô có thể dựa vào thấu thị gian lận đổ thạch. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tuyết lấy ra thẻ ngân hàng liền ra cửa, lái xe chạy như bay đi nơi cung cấp nguyên thạch.