Cư nhiên một chút lỗ hổng cũng không có? Đáng giận! Ngược lại là bất lợi cho cô ta.
- Tiểu Tuyết, chị biết chuyện này là chị làm sai, nhưng em rõ ràng biết chị thích Phương Thế Hoa, vì cái gì em còn muốn câu dẫn hắn? Nếu không phải bởi vì như vậy chị cũng sẽ không nhất thời phạm vào hồ đồ.
Đây là muốn cường ngạnh úp tội danh cho cô?! Câu dẫn? Thật đủ độc.
- Tiêu Khả Lệ, cô làm sai chuyện, không tự nghĩ lại, ngược lại đi chất vấn cái người bị hại là tôi, thật không biết cô có tâm tư gì?! Tôi cùng bạn học Phương Thế Hoa ngày thường tiếp xúc cũng không có, vậy mà cô cũng có thể nói tôi câu dẫn, tôi liền cảm thấy kỳ quái, nếu không tiếp xúc qua đã được gọi là câu dẫn, vậy hành vi mỗi ngày đều dính ở trên người hắn của cô thì nên được gọi cái gì?!
- Được, cô cũng không cần trả lời tôi, đứng chung một chỗ với cô, làm tôi cảm thấy sởn tóc gáy, nhịn không được thời thời khắc khắc đều suy nghĩ, nghĩ xem lại giở thủ đoạn gì tới hãm hại tôi......
Mộ Dung Tuyết nói xong, cũng mặc kệ Tiêu Khả Lệ có biểu tình gì, lập tức rời bước, quả thực là lãng phí thời gian!
Mà Tiêu Khả Lệ đứng ở tại chỗ hồi lâu cũng chưa rời đi, không biết suy nghĩ cái gì?
Mộ Dung Tuyết được Mặc Tử Văn đưa về tới chung cư, cô muốn đem video Tiêu Khả Lệ nhận sai kia, tung lên diễn đàn trường, đương nhiên không phải dùng tài khoản của mình, cô còn không ngốc tới mức lộ nhược điểm cho người ta nắm. Vốn dĩ cô không nghĩ truyền đi, cảm thấy một đoạn ghi âm là đủ rồi, nhưng xem ra hình tượng ôn nhu của Tiêu Khả Lệ đã ăn sâu bén rễ, chỉ bằng một bản ghi âm sẽ có nhiều người không tin. Thật sự là bội phục Tiêu Khả Lệ.
Lúc sau, Mộ Dung Tuyết còn gọi cho Cố Minh, hỏi thăm tiến độ công ty một chút, còn có miếng đất Đông Hoàn kia thế nào, cùng với nói ra ý đồ muốn khai phá ngành sản xuất y dược trong công ty Quật Lập.
Cố Minh dạo này trận vội đến chân không chạm đất, chuyện công ty rất nhiều, hơn nữa miếng đất Đông Hoàn bên kia, hắn phát hiện cư nhiên cũng có người nhìn trúng, may mắn hắn tìm mua trước một bước, chỉ là bởi vì quá mức bận rộn, không có thông báo cho đại tiểu thư, vừa lúc đại tiểu thư gọi điện thoại tới, hắn liền nói.
Nói chuyện hai giờ, đa số là về chuyện phát triển mảng y dược, chỉ là Cố Minh cảm thấy bản thân có tâm vô lực, chỉ có thể nói đại tiểu thư tuyển thêm nhân lực có kiến thức về phương diện này, nếu không hắn thật sự không thể phân thân.
Mộ Dung Tuyết đương nhiên biết Cố Minh rất bận, cho nên sáng sớm liền tính toán muốn kéo Lạc Sinh Phi tiến vào trận doanh của mình, hiện giờ chỉ là lên tiếng đánh ý trước với Cố Minh.
Buổi tối, Mộ Dung Tuyết chuẩn bị hai chai lớn nước linh tuyền pha loãng, sau đó gọi điện thoại cho Mặc Tử Văn tới, nói cho hắn một thùng là cho Tiểu Lâm uống, một thùng là cho hắn uống, mỗi ngày một ly, sau đó để Mặc Tử Văn nâng mang về.
Gia gia, nãi nãi cùng ba mẹ uống đều là nước linh tuyền không pha loãng, cứ cách một thời gian cô sẽ bí mật lấy ra cho bọn họ uống.
Người trong nhà người càng ngày càng khỏe mạnh, hơn nữa trẻ ra không ít, vốn dĩ gia gia nãi nãi đầu đầy tóc bạc, hiện giờ đã bắt đầu dần dần nổi lên một chút màu đen, nếp nhăn cũng ít đi đáng kể. Trương Khả Nhân càng là xinh đẹp hơn không ít, khiến cho các bạn bè phu nhân hào môn liên tiếp khen ngợi, sôi nổi hỏi thăm bí quyết.
Trương Khả Nhân đương nhiên biết cái gì nói, cái gì không nên nói, huống chi về nhà, bà luôn để một ít chuyện của con gái. Người một nhà đều giữ kín như bưng món đồ mà Tiểu Tuyết có được, vì sợ một khi bị lộ, chắc chắn sẽ nổi nên phong ba.
Duy nhất làm Mộ Dung Tuyết lúc nào cũng đề cao cảnh giác chính là Tiêu Khả Lệ.
Hiện giờ ở trong trường học, căn bản là không có ai nguyện ý cùng Tiêu Khả Lệ kết giao, còn hay bị học sinh trong trường công kích. Tiêu Khả Lệ cư nhiên đều nhịn xuống, không nháo cũng không khóc.
Nhưng mà chuyện của Tiêu Khả Lệ vẫn nháo lớn, toàn bộ học sinh trong trường có rất nhiều người xuất thân thượng lưu, hơn nữa bản thân trường trung học A luôn được xưng là trường học danh môn, sao có thể giữ một học sinh suy đồi đạo đức như Tiêu Khả Lệ, vì vậy nhất trí yêu cầu đuổi học Tiêu Khả Lệ. Rất nhanh trường học cũng đưa ra thông báo, bởi vì suy xét các phương diện, Tiêu Khả Lệ bị đuổi học rồi.
Dù sao cũng là cháu ngoại nhà mình, cha mẹ cô ta cũng đã mất, hai vợ chồng nhà Mộ Dung cũng không thể hoàn toàn mặc kệ cô ta được, cuối cùng đem Tiêu Khả Lệ chuyển tới trường trung học tỉnh B, cũng là danh môn gia giáo.
Nhìn Mộ Dung Tuyết đi phía trước, Tiêu Khả Lệ rốt cuộc không thèm che giấu gương mặt thật, vẻ mặt vặn vẹo nói.
- Mộ Dung Tuyết, cô chờ, tôi sẽ trở về, ha ha ha!
Tiêu Khả Lệ đi rồi, Mộ Dung Tuyết cũng không cảm thấy vui vẻ gì, lấy tính cách có thù tất báo của Tiêu Khả Lệ, ngày sau nhất định sẽ tìm cô gây phiền toái, huống hồ chuyển tới tỉnh, B, chắc chắn Tiêu Khả Lệ sẽ có động tĩnh gì, cô cũng không thể dễ dàng dò xét được, điều này là lý do làm cô càng thêm ý thức được bản thân cần thiết phải lớn mạnh hơn.
Trước đó Tiêu Khả Lệ không che giấu sự tham lam của mình với gia tài nhà Mộ Dung cùng với chán ghét người nhà Mộ Dung. Mộ Dung Tuyết ngược lại không sợ cô ta đối phó mình, chỉ sợ, Tiêu Khả Lệ sẽ hại người nhà.
Thời gian chớp mắt đi qua.
Mộ Dung Tuyết nhìn đường phố rách nát trước mắt, trên đường rác rưởi cũng không ai quét, còn có mấy kẻ lưu lạc thường thường dùng ánh mắt da^ʍ tà liếc nhìn cô, chỉ là đều bị Mặc Tử Văn ở một bên đuổi đi.
Mộ Dung Tuyết cùng Mặc Tử Văn đều có dung nhan tuyệt sắc, khí chất cao quý cùng nơi bình dân này không hợp nhau chút nào.
Hai người hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt đánh giá của người qua đường, đi thẳng tới căn nhà cuối đường, đó là nơi ở của Lạc Sinh Phi lúc này. Đời trước từng nghe hắn nói, biết hắn lúc này là ở tại xóm nghèo, vị trí cụ thể thì cô đã hỏi thăm ra.