Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh: Thiên Kim Tiểu Thư Có Chút Tàn Nhẫn

Chương 42: Vạch Trần Gương Mặt Thật Của Tiêu Khả Lệ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian mọi người vui vẻ nói chuyện với nhau trôi đi rất nhanh.

Đột nhiên, điện thoại Trương Khả Nhân vang lên, mọi người đều an tĩnh lại.

Sắc mặt Trương Khả Nhân thay đổi đại biến.

- Được... Tôi đến ngay.. Tốt......

Lúc mẹ cô nhận điện thoại, Mộ Dung Tuyết đã đoán được là chuyện gì xảy ra, xem thời gian cũng không sai biệt lắm, Tiêu Khả Lệ xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ gọi điện cho mẹ cô, tuy rằng mẹ cô không phải người giám hộ của Tiêu Khả Lệ, nhưng ba mẹ cô ta đã mất, mà cô ta hiện giờ ở nhờ Mộ Dung gia, hơn nữa Tiêu Khả Lệ bắt cóc không phải người khác, mà là cô, bọn họ khẳng định sẽ thông báo cho ba mẹ.

Trương Khả Nhân đi đến trước mặt Mộ Dung Tuyết, nhìn nhìn trên dưới, sau đó mới mở miệng hỏi.

- Tiểu Tuyết, sao lại thế này a? Tiêu Khả Lệ kia tố cáo là liên hợp với 5 tên bắt cóc, muốn bắt cóc Mộ Dung gia đại tiểu thư, cô ta bị bắt đi, nhưng không phải con đang ở đây sao? Rốt cuộc tình huống như thế nào, con biết không?

Trương Khả Nhân cả kinh.

- Cái gì?! Bọn bắt cóc?!

Mộ Dung Tuyết nhìn về phía Mặc Tử Văn nói.

- Anh Tử Văn, đem đoạn ghi âm mở ra cho mọi người nghe một chút đi, ba mẹ, hai người nghe qua sẽ biết.

Mặc Tử Văn gật gật đầu, mở ghi âm di động.

- Tiêu Khả Lệ thuê chúng ta bắt cóc Mộ Dung đại tiểu thư......

Nghe xong đối thoại, mọi người còn có cái gì không rõ.

Trương Khả Nhân tức giận đến nổi trận lôi đình, bà tự nhận là đối với Tiêu Khả Lệ không tồi, ăn, mặc, ở, đi lại đều chiếu theo giống như của Tiểu Tuyết, cô ta cư nhiên lại lấy oán trả ơn, nếu không phải Mặc Tử Văn bảo hộ con gái, lúc này Tiểu Tuyết sẽ có kết cục như thế nào.

- Tiêu Khả Lệ to gan lớn mật, ta đã sớm biết tâm tư cô ta không đơn thuần, nhưng không nghĩ tới còn nhỏ tuổi đã ngoan độc như vậy.

Trương Khả Nhân cũng là vẻ mặt phẫn nộ, một bé gái cũng dám tính kế con gái bảo bối của Trương Khả Nhân.

- Tiểu Tuyết, con tính toán làm như thế nào?! Ba ều ủng hộ con.

Mặc Tử Văn an tĩnh chờ ở một bên, hắn chờ đợi Mộ Dung Tuyết phân phó.

Mộ Dung Tuyết trầm tư một lát, khẽ cắn môi, tuy rằng rất muốn làm Tiêu Khả Lệ bị nhốt ở trong đó cả đời, nhưng cũng là nghĩ mà thôi, liền tính Mộ Dung gia không đi chuộc cô ta, cô ta cũng có thể ra ngoài. Trong trí nhớ của cô, Tiêu Khả Lệ có bối cảnh, hơn nữa bối cảnh còn không ít, rất nhiều chuyện phiền toái đều có người giúp cô ta xử lý, chỉ là đời trước thẳng đến lúc chết, cô cũng không thể điều tra rõ thế lực phía sau của Tiêu Khả Lệ, nếu như vậy, vì cái gì không cho Mộ Dung gia chiếm đại nghĩa.

Chị họ bởi vì ghi hận mà tìm bọn cướp bắt cóc em họ nhà mình, may mà sau đó được cứu, Mộ Dung gia thương tiếc người cháu gái này, tuổi nhỏ mắc sai lầm,, lại bởi vì cha mẹ Tiêu Khả Lệ đã mất, chỉ cần nhận sai, Mộ Dung gia nguyện ý cho cô ta cơ hội hối cải để làm người, để cô ta xuất ngoại......

Ngẫm lại đây là mánh lới thật tốt! Tiêu Khả Lệ còn chưa thành niên, cho dù bị tù thì cũng không bao lâu, cô có thể mượn cơ hội này cho Mộ Dung gia một thế tốt.

- Ba mẹ, hai người đón Tiêu Khả Lệ trở về đi.

Nghĩ kỹ, Mộ Dung Tuyết nói thẳng.

Đoàn người nháy mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết, đây là muốn khoan dung đại lượng?!



Con gái bà chính là quá thiện lương, lúc này không nói nửa câu nặng lời, đã muốn bà chuộc Tiêu Khả Lệ ra, đứa nhỏ ngốc này còn không cả muốn trừng trị cô ta một phen? Rốt cuộc là quá thiện lương, về sau hai vợ chồng bọn họ già rồi rốt làm sao có thể bảo vệ con bé, Tiểu Tuyết lương thiện như vậy còn không phải dễ dàng bị người ta khinh dễ?!!!

Trương Khả Nhân suy nghĩ không khác Trương Khả Nhân lắm, con gái mềm lòng như vậy cũng không phải là chuyện tốt?! Mộ Dung Tuyết bị nhìn chằm chằm, có chút không được tự nhiên, cô nói sai cái gì sao?!! Vẻ mặt mộng bức......

Mặc Tử Văn nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, nghĩ thầm mặc kệ Mộ Dung Tuyết làm cái gì, chắc chắn cô đều có lý do, từ chuyện ứng phó bọn cướp ngày hôm qua, hắn liền biết Mộ Dung Tuyết không ngốc đến mức bị người ta gài bẫy mà không đáp trả, phỏng chừng là có suy tính khác đi.

Mà Mặc Tử Lâm bên này, từ lúc trước khi bọn họ thương lượng chuyện này, đã để dì Ngô dẫn hắn đi chơi, thân thể hắn suy yếu, bọn họ không đành lòng để hắn nhìn thấy những dơ bẩn này, làm ô nhiễm đôi mắt thuần khiết kia.

Trương Khả Nhân có chút sốt ruột, giống như thấy được sinh hoạt vô cùng thê thảm của con gái lúc mà hai vợ chồng bà già đi.

- Tiểu Tuyết, cô ta đối với con như vậy, sao con còn muốn chuộc cô ta ra, chẳng lẽ không phải hẳn là để Mộ Dung gia vận dụng quan hệ để cục công an chăm sóc cô ta sao??

Đến lúc này, mọi người đổi thành nhìn chằm chằm Trương Khả Nhân.

Trương Khả Nhân nở nụ cười, Khả Nhân của ông a, tính tình như vậy, ông có thể không yêu sao.

Mộ Dung Tuyết có chút không biết nói gì với lão mẹ nhà mình, bất quá cô cũng hiểu khi bản thân nói muốn đem Tiêu Khả Lệ thả ra, vì sao mọi người lại phản ứng như vậy, nguyên lai là cảm thấy cô quá “Lương thiện” nha, phỏng chừng ba mẹ không hiểu ý của cô...... Làm sao bây giờ?! Trong lòng ấm áp! Đây là người nhà cô, luôn quan tâm lo lắng cho cô, đời này sao cô có thể nhẫn tâm để cho hai người nhọc lòng......

Mộ Dung Tuyết, chu chu miệng, cô thoạt nhìn giống người ngốc như vậy sao! Được rồi, xác thật đời trước cô rất ngu ngốc.

- Ba mẹ, hai người nghĩ cái gì a?! Con sao có thể tùy ý để người ta khi dễ, con là xuất phát vì nhà Mộ Dung mà suy xét, con tất nhiên phương pháp khác thu thập cô ta, hai người yên tâm đi.

Trương Khả Nhân vừa nghe, sao có thể không rõ, con gái của Trương Khả Nhân ông sẽ không mềm yếu như vậy, ông vui mừng gật gật đầu.

- Ha ha ha! Tốt, không hổ là con gái ba.

Trương Khả Nhân mới mặc kệ những cái đó, chỉ cần con gái bà không bị khinh dễ là được,

- Được, vậy mẹ liền đi xem con ngóc to gan lớn mật kia.

Trương Khả Nhân cầm lấy túi xách chuẩn bị đi gặp nha đầu tàn nhẫn độc ác kia. Trước kia đối tốt với cô ta, vì cô không có làm ra chuyện khác người, không nghĩ tới hóa ra lại là bạch nhãn lang, cư nhiên dám thương tổn con gái bảo bối của bà, liền tính bà đã đồng ý với Tiểu Tuyết, đi đón người, nhưng bà có thể làm chút chuyện khác, không phải sao?!

Chỉ là một nha đầu, bà cự tuyệt lời đề nghị đưa đi của Trương Khả Nhân, nói tài xế đưa đến phân cục đang giam giữ Tiêu Khả Lệ.

Cục trưởng phân cục khoảng chừng 50 tuổi, vẻ mặt hiền lành, sáng sớm ông ta nhận được tin tức, sớm đã tìm hiểu rõ ràng thân phận Tiêu Khả Lệ đang bị giam giữ, bởi vì quan hệ đặc thù, cho nên lúc bắt giữ cũng không làm khó cô gái kia. Biết phu nhân Mộ Dung gia sẽ tới, cho nên ông ta canh giữ ở trong cục, không thể để cho thuộc hạ không có mắt đắc tội với người không nên đắc tội......

Trương Khả Nhân để tài xế ở ngoài xe chờ bà, sau đó liền ung dung đi vào trong cục.

- Mộ Dung phu nhân, xin chào, tôi họ Phương là cục trưởng phân cục, làm phiền bà tới đây một chuyến.

Phương cục trường nhẹ giọng cười hỏi, ông ta không có duỗi tay chào hỏi, bởi vì có người có thể, có người lại không thích hợp, tỷ như vị phu nhân đoan trang mỹ diễm trước mắt, ông ta không dám nhìn kĩ liền chạy nhanh đi trước dẫn đường.

- Xin chào cục trưởng Phương, phiền toái ông rồi, tôi đang có chút vội, không tiện ngồi lâu, nha đầu Tiêu Khả Lệ kia ở đâu a? Tôi đi xem.

Trương Khả Nhân thực vừa lòng thái độ của cục trưởng Phương, ôn hòa có thừa lại không có vẻ nịnh nọt.

Tiêu Khả Lệ là vị thành niên nên nhốt ở trong phòng giam giữ độc lập, hoàn cảnh còn tính sạch sẽ.

Tiêu Khả Lệ vừa thấy Trương Khả Nhân tới, lập tức quỳ xuống cạch lan can khóc thút thít, đôi mắt to đã sớm khóc đến sưng đỏ, đầu tóc có chút hỗn độn, bộ dáng làm cho người ta cảm thấy càng thêm nhu nhược đáng thương kiều nhu, nếu không phải người đã biết chân tướng, ai sẽ tin tưởng một cô gái như vậy cư nhiên sẽ có thủ đoạn ác độc kinh người.



- Mợ! Không phải cháu, thật sự không phải cháu, cháu bị người hãm hại......

Trương Khả Nhân nhìn cháu ngoại, sắc mặt lạnh lùng, vốn dĩ chỉ cần Tiêu Khả Lệ an an phận phận, liền tính bà không thích cô ta, cũng xem phân lượng quan hệ máu mủ, sẽ tính toán tốt cho cô ta, nhưng là cô ta ngàn lần vạn lần không nên thương tổn tâm can bảo bối của bà.

- Nói xem người khác hãm hại cô như thế nào? n?

Rõ ràng là ngữ khí không tin.

Tiêu Khả Lệ thật sự luống cuống, như thế nào cũng không nghĩ tới rốt cuộc chuyện này là như thế nào, rõ ràng hết thảy đã được lên kế hoạch tốt, nhưng sáng nay lúc cô ta đến chỗ hẹn gặp cùng tên mặt sẹo, cư nhiên phát hiện mấy người tên mặt sẹo đều bị cột vào cây, lúc cô liền cảm thấy không ổn, xoay người đi ra ngoài muốn chạy trốn, còn chưa đi ra đến cửa đã bị cảnh sát vây quanh.

Bị oan uổng?! Ngay cả kiến thức rộng rãi như cục trưởng Phương cũng thật sự cảm thấy cô gái nhỏ này tuổi không lớn, mà tâm tư thâm trầm.

Sáng nay ông ta nhận được điện thoại báo án liền chạy tới hiện trường, một cô gái nhỏ từ bên trong kho hàng bỏ hoang chạy ra, sắc mặt kinh hoảng, hô to nói.

- Cứu mạng a! Bên trong... Bên trong có bọn cướp muốn bắt cóc tôi......

Nếu như không phải sáng sớm ông ta nhận được đoạn ghi âm chứng cứ, ông cũng nghĩ rằng cô gái kia bị bọn cướp hại, biểu tình kia nhìn không ra một chút giả dối. Ông ta lạnh mặt, lập tức mệnh lệnh bắt cô ta lại.

Những đứa nhỏ bây giờ, như thế nào trở nên đáng sợ như vậy......

Phương cục trưởng hơi hơi thở dài, cũng không ra tiếng, đứa nhỏ này sớm hay muộn vẫn là phải thả ra, phạm tội vị thành niên sẽ lùi lại hình phạt......

Tiêu Khả Lệ khóc đến kinh tâm động phách, ai nhìn cũng cảm thấy đáng thương.

- Mợ, cháu thật sự không biết, buổi sáng hôm nay cháu đột nhiên nhận được điện thoại, nói Tiểu Tuyết bị người ta bắt cóc, yêu cầu cháu tới kho hàng bỏ hoang, cháu vừa nghe, thật sự lo lắng, lập tức liền chạy tới, cháu thật sự không biết chuyện là như thế nào, mợ......

Lúc này Tiêu Khả Lệ hoàn toàn không nghĩ tới còn có đoạn ghi âm......

Tiêu Khả Lệ càng khóc càng động lòng người, âm thầm rơi lệ, Trương Khả Nhân cũng không thể không tán thưởng một câu: kỹ năng thuật diễn thật tốt!

Cảm thấy xem đủ rồi, Trương Khả Nhân rốt cuộc không kiên nhẫn nói một câu.

- Đủ rồi, cô nghe một chút xem đây là cái gì?!

Trương Khả Nhân lấy ra đoạn ghi âm mà Mặc Tử Văn gửi cho bà trước đó, ấn nút phát.

- ......

Trong ghi âm từng câu rõ ràng, đặc biệt là một câu cuối cùng, còn có thể nghe ra tiếng cười càn rỡ của cô ta.

Xong rồi!

Tiêu Khả Lệ sắc mặt tái nhợt, ngã xuống trên mặt đất, nước mắt còn treo ở hốc mắt, cả người phảng phất như mất đi sức sống, mờ mịt cùng bất lực......

- Nghe cái này, cô còn gì để nói, đứa cháu ngoại này của tôi thật tốt, Mộ Dung gia đối với cô không kém, cô rốt cuộc vì cái gì làm như vậy?!

Trương Khả Nhân thật sự có chút không rõ, Tiêu Khả Lệ vì cái gì lại làm như vậy.

Tiêu Khả Lệ bị ngu sao?!! Không! Trương Khả Nhân nhìn ra, cô ta rất thông minh, theo lý thuyết cô ta cần Mộ Dung gia che chở, như thế nào sẽ ngu ngốc đến mức đi làm chuyện mà bọn họ tức giận?
« Chương TrướcChương Tiếp »