Chương 4: Trở Về Trường

Ngày kế sáng sớm, Mộ Dung Tuyết tùy ý mặc bộ váy màu trắng váy dài đến đầu gối, liền chậm rãi đi xuống lầu.

Dưới lầu, trên bàn cơm, thím Ngô đã sớm chuẩn bị tốt bữa sáng phong phú. Thím Ngô là thế hệ quản gia nhà Mộ Dung, từ nhỏ lớn lên ở nhà Mộ Dung, trung thành, đáng tin cậy, Nhà Mộ Dung vẫn luôn coi bà như người trong nhà. Mà dưới lầu Mộ Dung Phong Hoa cùng Trương Khả Nhân sớm đã ngồi ăn sáng.

- Tiểu tuyết, thân mình hoàn toàn khỏe chưa, nếu không lại nghỉ ngơi mấy ngày rồi trở lại học?

Trương Khả Nhân thấy Mộ Dung Tuyết xuống lầu liền quan tâm nói.

- Đứa nhỏ này, lần sau chú ý chút, không cần làm mẹ con nhọc lòng.

Mộ Dung Phong Hoa luôn luôn không nói không cười, mặt nhăn mày nhíu, nghe giọng điệu giống như rất nghiêm khắc kỳ thật là mang theo nồng đậm quan tâm không thua gì Trương Khả Nhân.

- Ba, mẹ, thực xin lỗi, là tiểu tuyết không tốt, cho tới nay đều quá không hiểu chuyện, về sau con nhất định ngoan ngoãn nghe lời.

Mộ Dung Tuyết nghe được ba mẹ từ ái nói, nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi xuống, lập tức bổ nhào vào trên người mẹ, cô thực hoài niệm, quý trọng sự quan tâm này.

Mộ Dung Phong Hoa cùng Trương Khả Nhân đồng thời chấn động, nội tâm dâng lên cảm giác tự hào nhà ta có con gái mới lớn. Tiểu tuyết vẫn rất hiểu chuyện. Cũng không biết từ khi nào, hình như là từ hai năm trước lúc Tiêu Khả Lệ chuyển đến nhà Mộ Dung, thường xuyên dính ở bên tiểu tuyết, từ lúc đó tiểu tuyết cùng Mộ Dung Phong Hoa và Trương Khả Nhân rất ít lần tâm sự nói chuyện, ngẫu nhiên còn ở bên ngoài điên chơi nửa đêm mới về, bởi vậy Mộ Dung Phong Hoa cùng Trương Khả Nhân thật sự không thích Tiêu Khả Lệ, cuối cùng không thể nhìn được nữa mới nói tiểu tuyết vài câu, kết quả đương nhiên là nháo thật lớn, quan hệ bọn họ liền căng thẳng, hiện giờ tiểu tuyết rốt cuộc hiểu được nỗi khổ tâm của người làm cha mẹ.

Nhìn đến ba mẹ bởi vì bản thân nói một câu thôi đã cảm động như thế, trong lòng Mộ Dung Tuyết vô cùng áy náy, đời trước cô như thế nào liền ngốc như vậy, nhiều lần vì tra nam tra nữ mà làm tổn thương thân nhân, những người thật lòng yêu thương cô. Đời trước Tiêu Khả Lệ luôn lấy lý do là muốn hòa hợp với tập thể này, nên kéo cô cùng đi, cái gì mà đi KTV thoải mái, kết bè phái nhậu nhẹt luôn là chơi đến nửa đêm, tuy rằng bởi vì cô là Mộ Dung đại tiểu thư, không ai dám làm gì, nhưng là lại có rất nhiều lần bị người ta chụp được ảnh cho lên mạng, làm cho thanh danh bản thân cô ở vòng xã hội thượng lưu càng ngày càng khiến người ta nhăn mặt, người nhà cũng càng ngày càng thất vọng. Hơn nữa những cái ảnh chụp đó đều không có bóng dáng Tiêu Khả Lệ, hiện tại nhớ tới, nói không chừng hết thảy đều là kế hoạch của cô ta, chỉ có bản thân ngây ngốc tin tưởng cô ta.

- Đứa nhỏ ngốc, ăn nhiều chút, bị bệnh cũng gầy đi không ít…

Trương Khả Nhân bởi vì hành động Mộ Dung Tuyết hôm nay, tâm tình vô cùng tốt, không ngừng gắp đồ ăn cho cô. Mộ Dung Phong Hoa tuy rằng không nhiều lời, nhưng cũng đi theo gắp đồ ăn cho cô.



Hạnh phúc này, cô nhất định sẽ hảo hảo quý trọng.

- Ba, mẹ con đi học trước.

Mộ Dung Tuyết ăn xong bữa sáng đầy tình yêu thương của ba mẹ xong, hướng ba mẹ tạm biệt sau liền đeo cặp sách hướng ra cửa.

Mộ Dung Tuyết mới ra cửa không bao lâu liền phát hiện bóng dáng đứng ở cửa lớn, đồng tử Mộ Dung Tuyết co rụt lại khi phát hiện ra là Tiêu Khả Lệ, vừa thấy cô ta, nỗi oán hận từ trong xương cốt đời trước thiếu chút nữa đã lấn át lý trí của cô.

- Tiểu tuyết, em tốt cuộc ra tới, chân chị đau quá nga ~.

Tiêu Khả Lệ hơi hơi bĩu môi, khuôn mặt nhỏ ôn nhu thanh lệ bởi vậy mà nhiều thêm một phần trong sáng của thiếu nữ, có oán giận, lại làm người ta cảm thấy hết sức đáng yêu nếu không có chú ý tới ghen ghét chợt lóe trong mắt cô ta.

- Đúng vậy, đi thôi, mau không muộn.

Cố ý xem nhẹ lời nói chân đau của cô ta, Mộ Dung Tuyết trực tiếp cất bước đi tới nhà xe.

Đời trước Tiêu Khả Lệ cũng luôn là như vậy, đứng ở cổng lớn chờ cô, ngẫu nhiên oán giận nói chân rất đau, hơn nữa thường xuyên nhắc nhở chính mình, nếu hai người có thể lúc nào cũng ở bên nhau thì tốt rồi, buồn cười là lúc đó cô còn thực cảm động nói với ba mẹ để cô ta dọn qua nhà chính, cùng nhau ỏ đó, cô còn bận lên bận xuống tự tay bố trí một căn phòng xinh đẹp cạnh phòng cô cho cô ta.

Vốn dĩ Tiêu Khả Lệ là không tư cách vào ở nhà chính, mà chỉ có dòng chính của nhà Mộ Dung ở, Tiêu Khả Lệ không biết là họ hàng không biết xa bao đời, giống như khách nhân ở nhà phụ. Không thể phủ nhận Tiêu Khả Lệ thông minh, cô ta hiểu được như thế nào để có thể lợi dụng mọi thứ để đạt tới mục đích, nghĩ lại mỗi câu mỗi chuyện cơ hồ đều là mang theo động cơ khác. Nếu không phải cô đã sớm biết được gương mặt thật của cô ta, chỉ sợ cũng không dễ dàng biết mục đích chân chính. Lúc này đây, cô ta đừng mơ tưởng lợi dụng cô để tiến vào nhà chính, càng đừng nói đến hiện tại nhìn thấy cô ta thôi, cô đã thấy ghê tởm, như thế nào có thể nguyện ý cho cô ta vào ở.

Tiêu Khả Lệ tươi cười cứng đờ, sau đó cũng chạy bước nhỏ đuổi theo.

- Đại tiểu thư, Tiếu tiểu thư, mời lên xe.



Tài xế Vương mở cửa xe, lễ phép đối với Mộ Dung Tuyết nói.

- Cảm ơn bác Vương, vất vả rồi.

Mộ Dung Tuyết mỉm cười nhìn tài xế Vương hơi hơi gật đầu.

Tài xế Vương nghe vậy kinh ngạc không thôi, bởi vì đại tiểu thư này một hai năm vừa rồi đều tương đối lãnh đạm, đã lâu không có ôn hòa nói chuyện với ông như vậy, nhưng ông cũng cảm thấy thực sự vui mừng, rốt cuộc ông nhìn đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn, tuy rằng có chút tùy hứng, nhưng không phải điều ngăn cản sự yêu thương của ông với cô.

Tiêu Khả Lệ đã ngồi vào trong xe, thấy một màn như vậy có chút thầm hận, Mộ Dung Tuyết này hôm nay như thế nào đột nhiên lễ phép như vậy, vừa rồi còn đối với cô ta không quá thân thiện, cảm giác có chút không giống nhau. Trước đó cô ta đã tốn thật nhiều công phu, luôn là trong lúc vô tình nói ra cô là đại tiểu thư nhà Mộ Dung, hẳn là phải duy trì khoảng cách đối với những người hạ nhân đó, bằng không sẽ ném đi thể diện nhà Mộ Dung, dần dần làm cô lãnh đạm đối với những người làm trong nhà, hiện giờ thấy mộng dung tuyết lại trở nên ôn hòa giống như trước kia, cô ta lại thầm hận. Không cần xem thường những người làm này, có đôi khi những người làm này càng dễ dàng làm cho truyền thông bên ngoài bắt được tiếng gió.

- Tiểu tuyết, hôm nay như thế nào ăn mặc mộc mạc như vậy? Sao không mặc màu đỏ?

Mộ Dung Tuyết bệnh nặng mới khỏi, lại một thân váy liền áo màu trắng mờ, làm nổi lên làn da trắng nõn, trông cô có vẻ càng thêm mềm mại, hơn nữa một thân khí chất thanh lãnh, ngoài ý muốn hấp dẫn ánh mặt người khác, ngay cả Tiêu Khả Lệ ở bên cạnh, nom cũng thấy bị kém cỏi hơn không ít.

Tiêu Khả Lệ âm thầm khẽ cắn môi, ngoài mặt lại vẫn mỉm cười như cũ hỏi. Trong quá khứ cô ta luôn nói Mộ Dung Tuyết mặc màu đỏ đẹp, cô lại một mực nghe theo, một năm luôn ăn mặc các loại quần áo màu đỏ, hôm nay lại đột nhiên mặc màu trắng.

Thực ra không phải nói Mộ Dung Tuyết mặc màu đỏ khó coi, chỉ là đối lập, màu trắng càng phù hợp với khí chất của Mộ Dung Tuyết, huống hồ Mộ Dung Tuyết một năm vừa rồi luôn mặc quần áo màu đỏ khiến cho không ít người trong trường học phê bình, hơn nữa Tiêu Khả Lệ một thân quần áo thanh lệ thanh nhã đứng ở bên cạnh, tự nhiên có người xem cô không vừa mắt.

- Chỉ là phiền chán màu đỏ mà thôi…

Mộ Dung Tuyết liếc mắt nhìn cô ta một cái, tròng mắt đen trắng rõ ràng tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy, làm Tiêu Khả Lệ khẽ run lên.

Sau đó, Mộ Dung Tuyết liền nhắm mắt lại dưỡng thần, mà Tiêu Khả Lệ ở một bên gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết, không biết tự hỏi cái gì. Chỉ là Mộ Dung Tuyết lười phản ứng với cô ta, hiện tại còn không phải thời điểm, chưa thể xé rách da mặt, cô sẽ làm cho cô ta chậm rãi vào địa ngục, thân bại danh liệt.