Chương 39: Điện Thoại

Mộ Dung Tuyết mặt trầm xuống, cô không quên vừa rồi bọn cướp cư nhiên lộ ra vẻ mặt ghê tởm như vậy, càng không quên những sỉ nhục mà đời trước cô phải gánh chịu.

- Trước đem mấy người bọn họ trói lại, sau đấy hất nước cho bọn họ tỉnh lại.

Mặc Tử Văn tìm tới một dây thừng thôi, đem năm người cột lại cùng nhau, trói thành giống như bánh quai chèo.

Mộ Dung Tuyết khóe miệng nhếch nhếch, nói như thế nào đây, công phu trói bọn cướp của Mặc Tử Văn quả nhiên là cấp bậc đại sư.

Sau đó Mặc Tử Văn lấy một xô nước lớn tới hất mạnh lên năm người bọn họ, ào một tiếng thật lớn.

Nhưng mà, năm người kia cũng không có tỉnh......

Mộ Dung Tuyết : A! Mê dược hơi nhiều......

Mặc Tử Văn: Này, mấy tên bụi đời này dám làm lơ ta!!!

Rồi sau đó hai người: Chỉ có thể chờ mê dược hết tác dụng.......

Vẫn luôn chờ, thế mà chờ tới buổi tối, năm người kia mới tỉnh, tựa hồ còn không rõ tình cảnh của mình, tên mặt rỗ quát lớn.

- Xú đàn bà, thức thời nhanh cởi trói cho chúng ta.

Mặc Tử Văn một chân hắn một phát, tức khắc mặt rỗ liền phun ra một búng máu, trong ngụm máu nhổ ra còn có một chiếc răng.

“A!” Mặt rỗ kêu thảm thiết một tiếng, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Mấy người còn lại đều mang theo sợ hãi, chỉ có tên mặt sẹo là trên mặt bất động thanh sắc.

- Nói! Ai phái các người tới?!

Mộ Dung Tuyết hỏi.

Tên mặt sẹo chỉ là nhìn cô một cái liền nói.

- Là một người đàn ông. Chúng ta không quen biết.

Đàn ông?! Coi cô là kẻ ngu sao!!! Bất quá điều này lại cho thấy, tên mặt sẹo này là người cơ trí, tuyệt đối không thể buông tha hắn, quá nguy hiểm, cô không thích uy hϊếp tiềm tàng.

- Mộ Dung đại tiểu thư, cô buông tha ta đi, tôi cái gì cũng không biết a, thật sự, tôi chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám, thật sự, tôi cầu xin cô......

Một tên nhóc choai choai trong năm người khủng hoảng cầu xin......

Ba tên khác tựa hồ thực cố kỵ mặt sẹo, chỉ hơi hơi hé miệng, không nói ra tiếng......

Mộ Dung Tuyết cười lạnh, không nói thật phải không?!

- Anh Tử Văn đại ca, đem đoạn ghi âm gửi đến cho người nhà bọn họ nghe......

Mặc Tử Văn gật gật đầu, mở ghi âm di động, bên trong truyền đến giọng nói làm năm tên cướp nháy mắt biến sắc, sắc mặt tái nhợt không thôi, bao gồm cả tên mặt sẹo.

- A, Tiểu Ngũ nha? Có rảnh liền về nhà đi, mẹ về sau sẽ không nói con nữa, hôm nay bạn con đến đây hàn huyên vài câu, mẹ cố ý để hắn giúp mẹ chuyển lời a, trở về đi, mẹ một người......

“......” Lúc sau năm tên cướp đều nghe được giọng nói của người nhà bọn họ, tất cả những đoạn ghi âm này đều là Mặc Tử Văn mở ra.

Lúc này năm người nào còn có dáng vẻ hung ác, bọn họ đều là hai mắt đẫm lệ.

Mặt sẹo nhớ tới trước kia, lúc ở nhà, trong nhà rất nghèo, mẹ hắn là nông dân, mỗi ngày vất vả lao động chỉ vì muốn cho hắn đọc sách, hắn tuổi trẻ khí thịnh, cũng không thích đọc sách, ba ngày hai bữa đánh nhau, sau lại còn chốn học vào bang phái nhỏ, mỗi ngày đều là kéo bè kéo cánh đi đánh cướp những cửa hàng nhỏ.

Sau đó bị mẹ hắn biết, đánh một trận nhừ tử, đó là lần đầu tiên mẹ hắn đánh hắn, hắn đến bây giờ còn nhớ rõ mẹ hắn vừa đánh vừa khóc, trong đôi mắt đó là tràn đầy nước mắt cùng đau lòng không thôi, lúc ấy hắn không hiểu, chỉ để lại một câu “Tôi sẽ không bao giờ trở lại” liền rời nhà.

Rời nhà đi, ngày trôi qua cũng không tốt lắm, anh em trong bang mỗi lần đánh cướp xong đều lấy tiền đến KTV chơi bời, chơi xong lại đi đánh cướp, rốt cuộc chọc giận mọi người, bọn họ bị tống vào ngục, một tuần sau hắn mới chịu không nổi mà gọi điện thoại cho mẹ.

Mẹ hắn không nói hai lời, liền đem toàn bộ thứ có giá trị trong nhà bán đi,, để tiền tới chuộc hắn, hắn vốn tưởng rằng mẹ hắn sẽ mắng hắn một trận, kết quả lại là cái gì cũng không nói......



Sau đó hắn lại rời nhà đi ra ngoài, cho tới bây giờ cũng không dám trở về, hắn không dám, hắn áy náy, càng sợ nhìn thấy những nếp nhăn do thời gian, do mệt nhọc vì sinh hoạt trên gương mặt mẹ......

Hiện tại hắn lại nghe được lời mẹ nói, thế nhưng nhịn không được đỏ mắt, hắn rất muốn về nhà.

- Các người muốn làm sao?! Mẹ tôi cái gì cũng không biết?! Các người muốn báo thù liền hướng về phía tôi đi.

Mặt sẹo khàn khàn giọng, nhìn Mộ Dung Tuyết hô to.

- Đừng thương tổn lão bà của tôi......

- Cầu xin cô, đại tiểu thư.

......

Đáng thương nhất là tấm lòng người cha mẹ, nhưng là phạm sai lầm thì phải bị trừng trị, không phải cô tàn nhẫn, mà những người bị họ hại, lại là tình cảnh thế nào, tính bao gồm một đời trước của chính mình.

Hiện giờ nhìn năm người khóc rống, ít nhất còn không đến mức lòng lang dạ sói lục thân không nhận......

Một lát sau, chờ bọn họ ổn định cảm xúc, Mộ Dung Tuyết tiếp tục hỏi.

- Nói, là ai sai khiến các người.

Lúc này tên mặt sẹo làm gì còn tâm tư giỏ thủ đoạn, khai hết.

- Là một nữ sinh tên tiêu khả lệ thuê chúng tôi làm, chúng tôi đã nhận 100 vạn tiền đặt cọc, xong chuyện cô ta sẽ cho chúng tôi 500 vạn.

Quả nhiên là cô ta, Tiêu Khả Lệ, rốt cuộc cô đã trêu chọc cô ta cái gì, vì sao cô ta lại nhiều lần muốn dồn cô vào chỗ chết như vậy.

Mộ Dung Tuyết cười lạnh,

- Anh gọi điện thoại cho cô ta, nói nhiệm vụ đã hoàn thành, nói chuyện phải chú ý, nhất định phải lưu lại chứng cứ phạm tội của cô ta, anh đã hiểu chưa?!! Sau đó ước hẹn cô ta sáng mai lại đây lấy đồ.

500 vạn không phải con số nhỏ, theo như cô biết, Tiêu Khả Lệ hẳn là không còn lại nhiều tài sản......

Mặc Tử Văn thả lỏng một bàn tay cho tên mặt sẹo, đồng thời mở ghi tâm trong điện thoại di động của mình lên.

Trong lòng Mộ Dung Tuyết cảm thán, Mặc Tử Văn đúng là thận trọng, cô mới vừa nói xong liền chuẩn bị tốt hết thảy, cô không cần nhắc nhở một câu.

Tên mặt sẹo gật gật đầu, ấn trò chuyện.

- Uy, Tiêu Khả Lệ tiểu thư, chuyện cô yêu cầu, bắt cóc Mộ Dung Tuyết đã làm thỏa đáng, 500 vạn khi nào chuyển đến?

Tiêu Khả Lệ lập tức đắc ý nở nụ cười.

- Ha ha ha, tiện nhân kia đã chết chưa?!! Tôi còn yêu cầu các người chụp ảnh khỏa thân của cô ta? Đã chụp chưa?!

Mặt sẹo nhàn nhạt nói:

- Mộ Dung tiểu thư đã ngất đi rồi, chờ một chút tôi liền đem cô ta ném lên đường cái, sáng mai cô mang tiền đến kho hàng, chúng ta tiền trao cháo múc.

- Được. Sáng mai gặp.

Treo máy xong, Tiêu Khả Lệ vui vẻ cười ha hả, hơi mang theo điên cuồng, Mộ Dung Tuyết , ngày mai cô chắc chắn phải thân bại danh liệt, xem cô như thế nào có thể câu dẫn Phương ca ca......

Cúp điện thoại, mặt sẹo nhìn về phía Mộ Dung Tuyết .

- Cô có thể buông tha cho chúng ta được chưa?

- Buông tha các người?! Buồn cười, các người cảm thấy có khả năng sao? Hôm nay nếu không phải tôi mang theo mê dược, tôi sẽ rơi vào cái kết cục gì, các người hẳn là rõ ràng, dựa vào cái gì mà muốn tôi buông tha các người!!!

Trong mắt Mộ Dung Tuyết là kích động, nỗi hận đời trước, nào có thể dễ dàng buông tha như vậy.

- Cô... Liền tính không buông tha chúng ta, nhưng người nhà chúng ta là vô tội......

Mặt sẹo có chút vội vàng nói.



Mộ Dung Tuyết liếc mắt nhìn hắn một cái.

- Sáng mai các người ngoan ngoãn tự thú, nhớ rõ khai thật về tiêu Khả Lệ, nếu không làm các người đã biết hậu quả.

- Đi thôi, anh tử Văn.

Mộ Dung Tuyết nhìn Mặc Tử Văn còn đang cầm dây trói người, nói.

Lúc này năm người bị trói giống như bánh chưng......

Năm người khóc không ra nước mắt, đây là có bao nhiêu coi trọng năng lực của bọn họ, mới trói một tầng lại một tầng......

Trở lại tiểu khu nhà mình, Mộ Dung Tuyết cùng Mặc Tử Văn chào hỏi xong liền trở về phòng rửa mặt, trừ bỏ một thân mồ hôi, cô còn cảm giác thực không thoải mái.

Mặc Tử Văn nhìn Mộ Dung Tuyết trở về phòng, đóng cửa lại, sau đó chính mình cũng về phòng, nhìn Tiểu Lâm còn đang chăm chú xem TV, liền hỏi một chút hôm nay hắn ở nhà thế nào, sau đó cũng an tâm không ít.

Hôm nay Tiểu Tuyết một mình đi mạo hiểm làm hắn cảm giác chính mình không có tác dụng gì, hắn chưa từng có một khắc giống hiện tại, muốn gia tăng năng lực chính mình, vô luận là phương diện nào, hắn đều hy vọng sau này Tiểu Tuyết chỉ cần đứng ở phía sau hắn là được, hắn sẽ làm kỵ sĩ bảo vệ cô. Mặc Tử Văn âm thầm thề ở trong lòng.

Tắm rửa xong, thay quần áo ngày thường, Mộ Dung Tuyết đi đến phòng cách vách, gõ gõ cửa.

- Tiểu Tuyết, muộn như vậy còn không nghỉ ngơi sao?

Mặc Tử Văn mở cửa thấy là Mộ Dung Tuyết , trong mắt lơ đãng hiện lên một đạo ôn nhu.

- Còn có chút việc.

- Đi vào rồi nói.

- Tiểu Lâm, có nhớ chị hay không?

Mộ Dung Tuyết nhìn Mặc Tử Lâm đang mải mê xem TV, lộ ra tươi cười xán lạn.

Mặc Tử Lâm giật mình, quay đầu lại, sau đó vui vẻ bổ nhào vào trên người Mộ Dung Tuyết .

- Chị, em rất nhớ chị, hai người như thế nào muộn như vậy mới trở về?

Hắn chu chu miệng.

Mặc Tử Văn nhìn đến Mặc Tử Lâm đối với Mộ Dung Tuyết nhiệt tình mãnh liệt như vậy, còn nói bọn họ muộn như vậy mới trở về?!! So với lúc hắn trở về thì khác nhau một trời một vực. Hắn đây là bị làm lơ nha, hắn ngồi xổm góc tường khóc đi......

- Được, Tiểu Lâm xem TV đi, chị gái có chút chuyện muốn nói với anh trai em.

Mộ Dung Tuyết vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

- Được a, chị. Em ngoan ngoãn xem TV.

Đôi mắt nhìn chằm chằm TV không nháy mắt.

Mộ Dung Tuyết muốn nhìn kim châm một chút, tuy rằng đã nói yêu cầu cùng hình thức, nhưng là vẫn vẫn muốn tận mắt nhìn lại, vạn nhất có chỗ nào không đúng phải nhanh chóng sửa lại, cô muốn cho Tiểu Lâm mau chóng khỏe lên.

- Anh Tử Văn, kim châm đã chuẩn bị tốt sao? Tôi muốn nhìn một chút.

- Được, tôi vốn dĩ nghĩ ngày mai mới đưa cho cô, rốt cuộc hôm nay quá mệt mỏi......

Nói xong đi tới mặt bàn, cầm lên một cái hộp gỗ đưa cho Mộ Dung Tuyết .

- Không có việc gì, tôi không mệt, tôi muốn nhìn xem kim châm thế nào, có vấn đề gì ngày mai có thể cầm đi sửa ngay.

Mộ Dung Tuyết vừa nói vừa cẩn thận mở hộp gỗ ra, từng cây châm dài ngắn không đồng nhất, chỉnh chỉnh tề tề xếp thành hàng, ước chừng có chín chín tám mươi mốt cây.

Mộ Dung Tuyết cầy lấy từng cây, tinh tế xem xét, một chút vấn đề cũng không buông tha, cái kim châm này rất quan trọng, liên quan đến an toàn người bệnh, cho nên cô xem xét từng cây phi thường nghiêm túc, nhìn rất chậm......

Mặc Tử Văn nhìn Tiểu Tuyết, bởi vì vừa gội đầu, tóc hơi ướt xõa trên vai, một khuôn mặt nhỏ trắng nõn bởi vì vừa mới tắm xong còn chưa hết đỏ hồng, bộ dáng nghiêm túc xem xét kim châm của cô làm cho hắn cảm thấy dị thường xinh đẹp, tim đập tựa hồ cũng nhanh hơn không ít, nhưng hắn lại không nghĩ ngăn cản, tuy rằng hắn biết bản thân không nên tâm động......