Chương 36: Ngượng Ngùng

Trầm mặc một lát, hai người đều có chút ngượng ngùng quay mặt đi.

- Thực xin lỗi, đại tiểu thư, tôi không phải cố ý.

Cuối cùng vẫn là Mặc Tử Văn mở miệng trước, như thế nào hắn cũng là đàn ông.

Mộ Dung Tuyết đương nhiên biết hắn không phải cố ý, là cô không cẩn thận té ngã mới có thể...... nụ hôn đầu tiên đời này của cô......

- Không quan hệ, là tôi không cẩn thận, không đứng vững, mới bị ngã.

Mộ Dung Tuyết đỏ mặt.

Vì đánh vỡ không khí xấu hổ này, Mộ Dung Tuyết dời đề tài.

- Được rồi, đừng để trong lòng, chúng ta vẫn là nói chuyện của Tiểu Lâm đi.

- n, yêu cầu tôi làm gì?!

- Tôi cần một bộ kim châm, dùng châm cứu, ngày mai anh đưa tôi đi học sau đó đi tìm người đặt làm. Tiền trong thẻ này, anh tùy ý sử dụng.

Mộ Dung Tuyết lấy ra một tấm thẻ, trước đó cô đã chuẩn bị những tấm thẻ ngân hàng này là để cho bất cứ tình huống nào, mỗi thẻ đều có một ngàn vạn, chính là vì dùng cho những thời điểm này.

Mặc Tử Văn tiếp nhận tấm thẻ trong tay, hắn âm thầm thề, sau này nhất định phải sống chết bảo hộ đại tiểu thư.

- Không có chuyện gì, anh về sớm nghỉ ngơi một chút đi, đúng rồi, anh chờ một chút......

Mộ Dung Tuyết xoay người vào phòng bếp, cầm lấy hai cái cái ly, đều là nước sôi để nguội sau đó cẩn thận thả vài giọt linh tuyền. Đương nhiên không thể để Mặc Tử Văn nhìn thấy.

- Hai chén nước, một ly là cho anh uống, một ly cho Tiểu Lâm, nếu Tiểu Lâm ngủ rồi, liền tính......

Mặc Tử Văn tiếp nhận một ly nước, uống một hơi cạn sạch sau lại cầm lấy một ly nước khác.

- Tôi đi về trước, Tiểu Tuyết, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút!



Trở lại phòng mình, Mặc Tử Văn nhìn thấy Tử Lâm còn đang xem TV liền đưa nước cho hắn.

- Đây là Tiểu Tuyết cho em uống, uống xong đi ngủ sớm một chút, ngày mai lại xem!

- Chị Tiểu Tuyết cho em sao, thật tốt, em sẽ uống ngay.

Mặc Tử Lâm lấy ly nước cũng nhanh chóng đem nước uống cạn. Sau đó nghe lời tắt TV đi. Kỳ thật hắn còn chưa buồn ngủ, nhiều năm như vậy, hắn chưa từng có tinh thần giống như hôm nay vậy, cảm giác thoải mái rất nhiều, hắn cảm thấy vui vẻ, nhưng là không muốn anh trai lo lắng

- Ngoan, ngủ đi!

Mặc Tử Văn nhìn Mặc Tử Lâm ngủ sau đó mới trở lại phòng mình. Yên tĩnh lại, mới cảm giác thân thể khác thường, phảng phất như không có mệt mỏi, toàn thân thoải mái.

Mặc Tử Văn kinh ngạc, nhớ tới chén nước hắn vừa mới uống, đồng thời càng cảm động vì Mộ Dung Tuyết tín nhiệm hắn.

Một đêm vô mộng.

Sáng sớm ngày kế, làm xong bữa sáng, Mộ Dung Tuyết đang chuẩn bị đi gọi hai anh em Mặc Tử Văn tới ăn bữa sáng, lại phát hiện Mặc Tử Văn đã đứng ngoài cửa từ sớm.

- Sớm như vậy?! Sao anh không đi vào? Không phải cho anh chìa khóa rồi sao?

Mộ Dung Tuyết kinh ngạc.

- Tôi sợ đánh thức cô.

Hắn nhàn nhạt giải thích.

- Sẽ không, về sau trực tiếp tiến vào đi, đúng rồi, Tử Lâm tỉnh rồi sao? Kêu hắn tới đây ăn bữa sáng......

- Tôi đã mua bữa sáng cho hắn, cũng mua cô.

Mộ Dung Tuyết lúc này mới chú ý tới hai túi nhỏ trong tay Mặc Tử Văn, hơi nóng còn tỏa ra, mà trên trán Mặc Tử Văn còn có một tầng mồ hôi mỏng, phỏng chừng là sợ bữa sáng bị nguội mới chạy nhanh trở về.

Mộ Dung Tuyết trong lòng ấm áp, tiếp nhận bữa sáng trong tay hắn.



- Kêu Tiểu Lâm cùng tới ăn đi, tôi còn nấu chút cháo.

- Được.....

Chỉ chốc lát, Mặc Tử Lâm cùng Mặc Tử Văn liền đi đến.

- Chị, chào buổi sáng.

- Chào buổi sáng Tiểu Lâm, mau tới đây ăn cháo, chị nấu rất nhiều.

- n, ân, em thích ăn cháo chị nấu nhất.

- Ha hả, anh Tử Văn cũng ngồi......

Ăn xong bữa sáng, hai người Mộ Dung Tuyết dặn dò Mặc Tử Lâm ngoan ngoãn ở nhà rồi mới ra cửa.

Trên xe, Mộ Dung Tuyết nhớ tới bản thân muốn mở nơi khám bệnh cùng với nghiên cứu phát minh dược phẩm, cần rất nhiều nhân thủ, vì thế hỏi Mặc Tử Văn:

- Anh Tử Văn, anh có quen biết người nào không? Tôi muốn mở công ty, cần rất nhiều nhân thủ.

Mặc Tử Văn nghĩ nghĩ.

- Trước đó tôi có rất nhiều anh em xuất ngũ, nhưng là bởi vì trong thân thể bọn họ bị đạn bắn, thân thủ đã không còn nhanh nhạy, dựa vào chút trợ cấp ít ỏi từ quốc gia trợ mà sống qua ngày, rất nhiều người có gia đình, dìu già dắt trẻ, bất quá làm người đều rất nghĩa khí, đã từng vào sinh ra tử, nhân phẩm tôi có thể bảo đảm.

- Có thương tích cũng không quan trọng, anh đã quên tôi hiểu y thuật sao? Dìu già dắt trẻ càng tốt, công ty tôi rất lớn, có không ít việc cần nữ nhân viên, yên tâm, tiền lương khẳng định là không thiếu, chỉ cần trung tâm, tôi sẽ không bạc đãi bọn hắn......

- Vậy chút nữa tôi liền liên hệ?

Mặc Tử Văn hỏi.

- Phải chờ một chút, chúng ta phải nhanh bắt lấy miếng đất ở Đông Giao kia, hiện giờ liên hệ không tốt lắm.

Mộ Dung Tuyết suy xét một chút, cũng không biết chuyện chỗ Cố minh như thế nào? Hôm nay tan học phải gọi điện thoại hỏi một chút.