Chương 3: Vòng Tay Không Gian

Cơm tối xong, Mộ Dung Tuyết trở lại phòng, cô nhớ tới cái vòng tay đời trước cô cho Tiêu Khả Lệ. Đó là bà nội đưa cho cho cô, hơn nữa dặn dò cô rất lâu, nói đó là bảo vật gia truyền gia tộc Hách Liên truyền lại cho sau, bà nội là con cháu nhà Hách Liên, chỉ là sau này gia tộc suy tàn, bà dặn cô nhất định phải bảo quản thật tốt. Bởi vì bà nội dặn dò, cho nên mặc kệ Tiêu Khả Lệ xin cô rất lâu cô cũng không đưa cho cô ta, mà chỉ nói cho cô ta mượn một chút, kết quả vẫn cô ta nói dối rồi bá chiếm.

Mộ Dung Tuyết cẩn thận khóa trái cửa, sau đó mở hộp đựng đồ trân quý tìm ra cái vòng tay kia, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy đây là một chiếc vòng tay thực bình thường, nhưng nhìn kỹ qua vết rỉ sắt loang lổ bề ngoài thì có thể thấy hình phượng hoàng điêu khắc sinh động như thật. Đời trước Tiêu Khả Lệ nói bên trong có một không gian, nhưng rốt cuộc làm nào mở ra, cô tỉ mỉ tìm kiếm trong ngoài không có buông tha chỗ nào cũng không phát hiện cái gì kỳ quái có thể mở ra, chẳng lẽ là lấy máu?!!

Nghĩ tới cái này, Mộ Dung Tuyết lập tức dùng kim chích vào đầu ngón tay, sau đó nhỏ giọt lên trên vòng tay. Trong phút chốc ánh sáng bảy màu từ vòng tay phát ra, làm đôi mắt cô đau đớn, mà chớp mắt bên ngoài vòng tay dần dần tróc ra, dần hiện lên màu tím mỹ lệ dọc theo hình phượng hoàng chậm rãi chuyển động, giờ phút này vòng tay phượng hoàng tựa như sống dậy. Đột nhiên, Mộ Dung Tuyết biến mất khỏi phòng.

Nơi này chính là không gian?!! Xuất hiện trước mắt Mộ Dung Tuyết là một hoàn cảnh xa lạ, nơi xa là núi cao còn có thác nước nguy nga chảy xuống, phía dưới còn có một hồ nước hình bán nguyệt, trong vắt thấy đáy. Làn gió trong vắt thôi đến, mang đến một hương thơm cỏ xanh, phảng phất giống như nhân gian tiên cảnh.

Mộ Dung Tuyết thật cẩn thận đi dọc theo thác nước, càng gần thác nước, cô mơ hồ có thể phía sau lưng thấy thác nước có một tiểu lâu cổ kính. Chờ Mộ Dung Tuyết đi đến thác nước, mới phát hiện cái này không nên gọi là tiểu lâu, bởi vì nó ước chừng cao đến lưng chừng núi, hùng vĩ đứng thẳng ở sau lưng khe núi, bên cạnh thác nước có một dòng suối nhỏ,nước suối không ngừng từ mạch ngầm chảy ra, này hẳn là linh tuyền mà trước khi cô chết, Tiêu Khả Lệ đã nói ra.

Mộ Dung Tuyết dùng tay vốc lấy một ít nước suối linh tuyền, uống một ngụm, tức khắc cảm thấy thần thanh khí sảng, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều, quả nhiên là thứ tốt. Khó trách đời trước Tiêu Khả Lệ dựa vào nước linh tuyền này đổi lấy sự ủng hộ của một số gia tộc lớn. Cô đi qua linh tuyền, Mộ Dung Tuyết muốn đi xuyên qua khe núi, lại phát hiện trong không khí phảng phất như có lá chắn vô hình chặn đường đi của cô.

Mộ Dung Tuyết duỗi tay sờ cái lá chắn, sau đó trong không khí đột nhiên nổi lên một tia gợn sóng quỷ dị, một lốc xoáy nhỏ vặn vẹo như muốn vỡ ra, bằng mắt thường có thể thấy. Ở lúc Mộ Dung Tuyết còn không có phản ứng lại, đột nhiên xuất hiện một cổ lực lượng kéo cô vào.

Chờ Mộ Dung Tuyết phản ứng lại, lại phát hiện bản thân đã bình yên vô sự ngồi trên khoảng đất trống trước tiểu lâu. Hai bên tiểu lâu có đủ các loại đã hình dạng bất quy tắc cùng hàng rào phân cách, một bên gieo trồng một ít dược thảo, dược thảo được sửa sang rất tốt, nhìn ra được chủ nhân trước là người cẩn thận, bên còn lại trồng vô số cây ăn quả, ở giữ có một con đường nhỏ bằng đá cuội vừa vặn đủ một người đi qua. Mộ Dung Tuyết nhấc chân liền bước lên con đường đá cuội nhỏ, nhìn từ bên ngoài tiểu lâu tổng cộng có 9 tầng, khí thế bàng bạc, trước cửa có hai con sư tử lớn bằng ngọc thạch trông giữ hai bên, cửa lớn bằng đồng trên đó còn có hai cái đồng hoàn. Bên sườn trái vách tường có một tảng đá lớn, mặt trên có khắc mấy chữ rồng bay phượng múa “ Không gian phượng hoàng”.

Mộ Dung Tuyết suy nghĩ, sau đó giơ tay nắm lấy đồng hoàn gõ nhẹ cửa đồng, đồng hoàn đập vào ván cửa rắn chắc phát ra tiếng vang nặng nề, cô đứng ở trước cửa lẳng lặng chờ, chờ nửa ngày đi qua mà bên trong cánh cửa cũng không thấy một tia động tĩnh gì, lúc này Mộ Dung Tuyết mới cẩn thận đẩy cửa ra.



Đập vào mắt cô chính là đại sảnh rộng mở, chính giữa đại sảnh có một cái bàn đá, trên bàn bày một quyển sách. Mà hai bên đại sảnh là hai phòng,trên đó còn treo bảng hiệu rõ ràng ghi rõ tác dụng phòng, phân biệt là: Dược thảo và cổ y bí tịch. Xem ra đời trước Tiêu Khả Lệ thật là nhặt được tiện nghi lớn.

Kỳ thật Mộ Dung Tuyết suy nghĩ nhiều, đời trước Tiêu Khả Lệ cũng chưa từng tiến vào nơi này, vốn dĩ không gian có cấm chế, chỉ có huyết mạch dòng chính của gia tộc Hách Liên mới có thể tiến vào, mà đời trước Tiêu Khả Lệ sở dĩ có thể mở được không gian, cũng là vì cấm chế được hạ đã lâu, đã suy yếu không ít, mới để cô ta nhặt được tiện nghi, liền tính cô mở ra, cũng chỉ là có thể ở bên ngoài gần thác nước loanh quanh, còn lá chắn trước tòa tiểu lâu, Tiêu Khả Lệ vẫn luôn vô pháp thông qua.

Mộ Dung Tuyết không vội vã vào phòng xem xét, mà là đi đến bàn đá phía trước, chỉ thấy trên bàn có một quyết da viết 4 chữ lớn: cửu chuyển phượng hoàng châm pháp. Mộ Dung Tuyết mở bìa sách ra, trang đầu tiên là giới thiệu kỹ càng về không gian phượng hoàng, nhưng mà ngọn nguồn của không gian có chút mơ hồ, chỉ biết cái không gian này giống như một thế giới riêng có quy luật riêng và một hệ sinh thái hoàn chỉnh. Mà không gian phượng hoàng này được giao cho dòng chính gia tộc Hách Liên, tuy hiện giờ gia tộc Hách sớm suy tàn, nhưng vòng tay phượng hoàng vẫn như cũ được lưu truyền xuống dưới.

Mộ Dung Tuyết lại mở ra trang thứ hai, mặt trên thình lình viết cửu chuyển phượng hoàng châm pháp mấy chữ kim sắc chiếm cả một trang, rồi sau đó liền không có gì hết, cô cảm thấy rất kỳ quái theo lý thuyết hẳn là phải có nội dung châm pháp, như thế nào liền không có đâu? Chẳng lẽ có cơ quan? Cô bắt tay vào suy nghĩ, tìm hiểu, đột nhiên một đạo kim quang bắn ra, sau đó thâm nhập vào mi tâm Mộ Dung Tuyết, trong nháy mắt, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện giới thiệu tỉ mỉ về cửu chuyển phượng hoàng châm pháp, này cư nhiên là một bộ châm pháp y học, ngay cả người sống lại một đời như Mộ Dung Tuyết cũng nhịn không được muốn cao hứng nhảy dựng lên, cái này vừa thấy liền biết không phải phàm vật, có cái này cô chẳng khác nào nhiều thêm một phần bảo đảm.

Sau đó, Mộ Dung Tuyết tùy ý vào phòng xem xét một chút, cô đã gặp qua không ít việc đời nhưng vẫn là bị đồ vật tràn đầy bên trong dọa tới, đó là vô số dược thảo, cổ y thư, kỳ thật dùng giá trị để đong đếm thì thì sẽ khiến người ta giận sôi.

Mộ Dung Tuyết cảm thấy ở bên trong đã lâu rồi, không khỏi sợ người trong nhà phát hiện không thấy cô, vẫn là chạy nhanh đi ra ngoài, sau này lại bớt thời giờ tiến vào cẩn thận nghiên cứu.

Chờ Mộ Dung Tuyết ra ngoài, vừa thấy thời gian, mới phát hiện thế nhưng mới qua vài giây, chẳng lẽ thời gian trong không gian khác bên ngoài? Xem ra cái không gian này có quá nhiều chỗ tốt rồi. Một đời này, cô thề nhất định phải cường đại lên, bảo vệ tốt người nhà, làm tra nam tra nữ kia xuống địa ngục đi thôi.

Chỉ là vòng tay này đã bỏ đi vẻ bề ngoài bình thường, bây giờ quá hoa lệ, vừa thấy liền biết không phải vật phàm, nếu có thể ẩn đi thì tốt rồi, Mộ Dung Tuyết vừa nghĩ tới, vòng tay đang mang ở cổ lại đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một cái nhìn phượng hoàng kim sắc nhỉ, hình xăm giống như được khảm trên cánh tay mảnh khảnh của Mộ Dung Tuyết càng thêm trong suốt, người khác vừa thấy cũng chỉ sẽ không nghi ngờ gì, sẽ không giống nguyên dạng của nó khiến người khác chú ý.

Mộ Dung Tuyết trong lòng lén niệm “hiện ra”, quả nhiên vòng tay lại xuất hiện ở trên cổ tay, vậy thì cô sẽ không cần lo lắng bị người khác thấy, rốt cuộc trên đời người nào cũng có, bảo vật đặc biệt như vậy, không cần phải nói, nếu như tiết lộ ra ngoài, cô tuyệt đối không tránh khỏi bị người đuổi gϊếŧ đoạt bảo, mấu chốt vẫn là phải nhanh chóng trưởng thành lên, chỉ có cường đại mới không bị khi dễ, mới có thể bảo hộ người nhà.