Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh: Thiên Kim Tiểu Thư Có Chút Tàn Nhẫn

Chương 2: Trọng Sinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đau quá! Đau..? Cô còn chưa có chết sao?! Mộ Dung Tuyết hơi hơi mở mắt, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu lên giường làm có chút chói mắt, trong phòng trang trí màu hồng phấn làm cô cả kinh. Sao lại thế này?! Hoàn cảnh quen thuộc, đây là kiểu phòng ngủ của cô lúc trước sinh nhật 15 tuổi, mẹ cô vì chuẩn bị riêng cho cô mà tìm nhà thiết kế nổi danh quốc tế làm ra. Cô như thế nào lại ở chỗ này?!! Chẳng lẽ là nhà Mộ Dung đem người cứu cô ra, chính là cha mẹ không phải đã......

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vàng, tiếp theo lại xuất hiện vài bóng dáng quen thuộc, người đi đầu là một vị phu nhân tú lệ đoan trang mang theo thần sắc nôn nóng bước nhanh về hướng Mộ Dung Tuyết, còn không quên thúc giục vị bác sĩ mặc áo blouse trắng phía sau.

- Bác sĩ Vương, nhanh lên nhìn xem, Tiểu Tuyết không có việc gì đi?

Vị phu nhân thực sốt ruột, trong giọng nói hỗn loạn mang theo tiếng khóc nức nở.

Mộ Dung Tuyết ngốc ngốc nhìn mỹ phụ, nhất thời không có phản ứng lại. Đây là mẹ cô Trương Khả Nhân, mẹ lúc tuổi trẻ rực rỡ bức người, giống như mười mấy năm trước mỹ lệ động lòng người.

Bác sĩ kiểm tra tình huống Mộ Dung Tuyết một chút, rồi mới trấn an nói,

- Đã hết nóng, người cũng thanh tỉnh, hẳn là không có gì đáng ngại.

- Bác sĩ Vương, cảm ơn ông, để ông vội vàng chạy tới như vậy.

Nói xong, mẹ Trương lại chảy nước mắt.

- Con gái ngài thân thể còn suy yếu, nhớ kỹ phải chú ý dinh dưỡng, hơn nữa về nhất thiết không cần xuống nước lâu, nếu không về sau sức khỏe sẽ không nhanh tốt.

Bác sĩ Vương một bên thu hồi dụng cụ, một bên dặn dò nói.

Nghe xong lời này, mẹ Trương biểu tình hơi phức tạp, trong mắt hiện lên đau lòng.

Xuống nước lâu? Còn có mẹ? cô trọng sinh?!!!

- Tiểu Tuyết, con làm sao vậy?!



Mẹ Trương nhìn ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Tuyết, trong đó tràn ngập oán hận, hoảng sợ. Lại nhìn lại lần nữa, tròng mắt màu đen thanh triệt kia làm gì có sắc bén vừa rồi, chẳng lẽ là gần nhất quá mệt mỏi nên nhìn lầm rồi?

Mộ Dung Tuyết nhớ tới đời trước của mình, quá mấy ngày nữa là tròn 15 tuổi. Trước lúc sinh bệnh một ngày, Tiêu Khả Lệ lôi kéo cô đi xem đàn anh Dương Phong thi đấu bơi lội. Liền ở lúc Dương Phong lên bờ, bị Tiêu Khả Lệ dùng chân gạt một cái đột nhiên làm cô bị ngã hướng tới trên người Dương Phong, bất quá Dương Phong cách cô một khoảng cách, Mộ Dung Tuyết lấy tư thế cực kỳ chật vật ngã xuống trước mặt Dương Phong.

Cố tình khi đó Tiêu Khả Lệ còn lớn tiếng kinh hô:

- Tiểu Tuyết, liền tính em thích Dương Phong, cũng không cần gấp như vậy a, có té bị thương hay không ?!!!

Tiêu Khả Lệ trưng ra khuôn mặt nhu nhược đáng thương mang theo nôn nóng, tựa hồ thực khẩn trương nhìn Mộ Dung Tuyết.

Nhưng trời mới biết một tiếng kinh hô của cô ta đã kéo không ít thù hận cho cô, Dương Phong rất tuấn tú, tuy rằng thực lạnh lùng, nhưng là hắn vẫn là đại thiếu gia nhà họ Dương, Dương gia ở tỉnh A cũng là rất có danh vọng, mang danh phú hào, tự nhiên có rất nhiều nữ sinh thích hắn, bởi vậy còn thành lập hội hậu viện của Dương Phong,những hậu viện này đến xem Dương Phong thi đấu, đương nhiên là cũng ở hiện trường, những nữ sinh đó thấy nghe tiếng kinh hô của Tiêu Khả Lệ xong thì phẫn nộ, còn đem cô ném vào trong bể bơi, thiếu chút nữa thi đấu bị gián đoạn, tuy rằng sau đó cô được cứu lên, nhưng là vẫn sinh bệnh, hơn nữa sau này hội hậu viện Dương Phong còn mang đến vô số phiền toái tới cho Mộ Dung Tuyết.

Xong việc Mộ Dung Tuyết cũng hỏi qua Tiêu Khả Lệ, lúc ấy vì cái gì muốn ngáng chân cô, kết quả Tiêu Khả Lệ vẻ mặt ủy khuất nói lúc ấy nhiều người như vậy, cô căn bản không chú ý có người làm cô vướng ngã, vậy mà cô cũng tin, hiện tại nhớ tới, mới thông suốt được Tiêu Khả Lệ cư nhiên nhỏ như vậy mà đã có tâm cơ, lại còn có thiết kế cô.

Tiêu Khả Lệ, phương thế hoa, các người hại tôi mất đi tất cả, thế nhưng ông trời không tuyệt đường người, trọng sinh rồi, đời này tất nhiên tôi muốn cho các người nợ máu trả bằng máu!!!

- Mẹ, con rất nhớ người ~

Mộ Dung Tuyết nhìn mẹ Trương trước mắt, có loại cảm giác trân trọng mất mà tìm lại được.

- Đưa ngốc này, về sau không cần xúc động như vậy.

Mẹ Trương nhớ tới nguyên nhân mà Tiêu Khả Lệ đã nói, cảm thấy chính mình có phải đã quá sơ ý trong quản giáo Mộ Dung Tuyết hay không, về sau phải chú ý nhiều hơn mới được.

- Đúng vậy, Tiểu Tuyết, liền tính em thích Dương Phong cũng không cần xúc động như vậy, dì cùng chị đều thực lo lắng cho em.

Tiêu Khả Lệ nôn nóng từ ngoài cửa đi đến, thần sắc lo lắng trên mặt làm người ta thương xót, kỹ thuật diễn này thật là lợi hại. Kiếp trước Mộ Dung Tuyết bởi vì mới vừa hạ sốt, đầu óc còn không chưa thanh tỉnh, cho nên cũng không có chú ý cùng phản bác lời Tiêu Khả Lệ nói, làm cô mẹ thật sự cho rằng cô là thích Dương Phong mới làm ra hành động như vậy, thế cho nên sau đó Mộ Dung Tuyết làm sự tín nhiệm của mẹ cô đối với cô càng ngày càng giảm, mà mẹ cô quản giáo nghiêm vì vậy mà luôn cùng mẹ khắc khẩu, đến sau quan hệ hai mẹ con càng ngày càng lãnh đạm.

- Khả Lệ, sao chị lại nói tôi thích Dương Phong, không phải là chị lôi kéo tôi nói muốn đi xem hắn sao? Trước đó tôi còn không quen biết Dương Phong, sao có thể thích hắn? Sau đó chị lại làm tôi vướng chân chị mà ngã…



Tiêu Khả Lệ quả thật là tính xấu không đổi, cho rằng cô sẽ ngu xuẩn giống như đời trước sao, đời trước cô hoàn toàn không có nói chuyện cô bị Tiêu Khả Lệ vướng ngã với mẹ, vốn dĩ mẹ cô không thích Tiêu Khả Lệ, nếu không phải bởi vì Mộ Dung Tuyết, cô ta sao có thể ở nhà Mộ Dung thoải mái như vậy, phàm là Mộ Dung Tuyết có một phần, Tiêu Khả Lệ cũng không thiếu.

Nghe Mộ Dung Tuyết nói xong, ánh mắt Trương Khả Nhân trở nên lạnh lùng, bà liền biết cái cái người Tiêu Khả Lệ này tâm tư sâu, đường ngang ngõ tắt trong ngoài không đồng nhất. Cô ta không phải giống như Tiểu Tuyết, tiểu thư khuê các trong đại gia, trước đây khuyên Tiểu Tuyết không cần thân cận cùng Tiêu Khả Lệ như vậy, ngược lại bởi vì người xa lạ này mà Tiểu Tuyết cùng bà cãi nhau không ít lần, thật sự bất đắc dĩ mới mặc kệ cô ta.

- Tiểu Tuyết, hôm nay là đàn anh cao trung thi bơi lội, chị chỉ nghĩ lôi kéo em đi cổ vũ trường học chúng ta cố lên mà thôi, hơn nữa người ở sân thi đấu rất nhiều, chị thật sự không biết làm em vướng ngã, em giận chị sao? Thực xin lỗi, đều do chị, nếu không chị cho em đánh một chút xả giận được không?

Tiêu Khả Lệ sắc mặt lập tức tái nhợt, thần sắc nhu nhược đáng thương làm người xung quanh nhìn thấy mà thương, giống như là Mộ Dung Tuyết oan uổng cô ta. Người hầu bên cạnh vừa nghe, lập tức cảm thấy cô gái này cũng là vô ý nha, nếu Mộ Dung Tuyết truy cứu không bỏ, lại thành có vẻ Mộ Dung Tuyết khắc nghiệt keo kiệt, không dung nổi chị họ thân thích trong nhà.

- Như vậy a, tôi còn tưởng rằng là chị thích Dương Phong đâu, bởi vì ngày cả ngày hôm qua chị đều khen hắn, còn nói vô số ưu điểm của hắn, trước nay tôi còn chưa gặp một người thích khen một người lạ như chị.

Mộ Dung Tuyết thật thà nói, bộ dáng thiên chân vô tội. Người bên cạnh vừa nghe ánh mắt nhìn Tiêu Khả Lệ lập tức thay đổi, xem ra người này cũng không phải đơn thuần.

Sắc mặt Tiêu Khả Lệ cứng đờ, sau đó lập tức khôi phục lại, công phu biến sắc này, nếu không phải Mộ Dung Tuyết nhìn chằm chằm vào cô ta, thì có lẽ không phát hiện được.

- Chúng ta không phải là chị em tốt sao, chị chỉ là tùy tiện tìm đề tài tâm sự, cũng không có ý tứ thích hắn, Tiểu Tuyết em hiểu lầm rồi.

Tiêu Khả Lệ trong lòng oán hận cực kỳ, chỉ là trên mặt đều nhìn không ra. Kỳ quái, Mộ Dung Tuyết này hôm nay sao lại giống như không giống ngày thường, nói chuyện luôn nhằm vào cô ta, chẳng lẽ nó phát hiện điều gì? Không có khả năng, một người ngu xuẩn như vậy, luôn dễ dàng bị cô lừa gạt, sao có thể phát hiện!!? Có lẽ chỉ là vừa khéo.

- Phải không? Hóa ra là như thế này a. Tôi có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.

Mới vừa tỉnh lại, Mộ Dung Tuyết xác thật cảm thấy có chút mỏi mệt, tương lai còn dài, về sau tính sổ với cô ta.

- Được rồi, Tiểu Tuyết còn chưa khỏe, mọi người đều đi ra ngoài đi, để con bé nghỉ ngơi một chút.

Mẹ Trương mắt thấy Mộ Dung Tuyết nhíu mày mệt mỏi, có chút đau lòng nói.

Dứt lời, Tiêu Khả Lệ cùng đám người biểu hiện quan tâm chút, sau đó sôi nổi rời khỏi phòng Mộ Dung Tuyết. Chỉ để lại Mộ Dung Tuyết ở đây hồi tưởng lại hết thảy cảm giác mất mà tìm lại được.
« Chương TrướcChương Tiếp »