Chương 11: Đổ Thạch

Nhìn thấy kết quả như vậy, nhưng người vây xem đều là một mảnh thổn thức, đây là đánh cuộc nha, hai trăm vạn nguyên thạch, liền một tiếng vang cũng không thấy đã theo gió bay đi.

Mộ Dung Tuyết nhìn bên kia còn thừa phần nhỏ đầu nguyên thạch vứt đi, cư nhiên có một mạt màu xanh lục xinh đẹp, trời ạ, này không phải là đế vương lục đi. Cũng bởi vì lớp đá bao bên ngoài rất mỏng, Mộ Dung Tuyết cũng không phí công mà nhìn thấy màu phỉ thúy bên trong, quá đẹp.

- Từ từ, lão bản, khối nguyên thạch này có bán không?

Vừa nghe Mộ Dung Tuyết nói, mọi người đều có bộ dáng xem đứa ngốc mà nhìn cô, bất quá bọn họ cũng sẽ không lên tiếng, phá hư quy củ đổ thạch.

Chủ nhân của những khối nguyên thạch vừa cắt cùng ông chủ cửa hàng đồng dạng không thể tưởng tượng, những phỉ thúy vụn này đều đã thành phế liệu, ông còn đang tính toán bỏ đi, thế nhưng còn có người muốn mua, chẳng lẽ bên trong tảng đá này có thứ khác? Nhưng là vừa thấy mở miệng chính là một cô gái nhỏ, không phải là một vị đại sư nào, có thể là thiên kim nhà ai không có nơi tiêu tiền.

- Gọi tôi là ông chủ Cố là tốt, tôi mua trăm vạn, nhưng là đã cắt bỏ 2 phần 3, nếu cô nguyện ý thì 50 vạn liền cầm đi đi.

Ông chủ kia chỉ là hơi hơi suy tư một chút liền quyết định, dù sao cũng đã là phế liệu, có thể lấy về chút vốn cũng không sai.

Tiền vừa đến tay, những nguyên thạch kia đã thuộc về Mộ Dung Tuyết, nhưng vị đại thúc cũng chưa rời đi, ông muốn biết những nguyên thạch dư lại có thể cắt ra cái gì?!

Mộ Dung Tuyết nói với người cắt thạch:

- Chú à, tiếp tục cắt, liền tính không có gì cũng không quan trọng.

Có Mộ Dung Tuyết mở miệng, áp lực người cắt thạch giảm bớt không ít, lại lần nữa bắt đầu tiến hành cắt thạch.

Có rất nhiều người đứng ở hiện trường, đại đa số là vì xem náo nhiệt, không xem trọng những khối nguyên thạch kia.

Vết cắt thứ nhất, vẫn là một mảnh trắng bóng, khiến cho mọi người thổn thức, đang lúc mọi người đều cảm thấy không hy vọng, một mảnh màu xanh lục lộ ra, màu xanh lục thuần khiết, không có một chút tạp chất, cao quý điển nhã, tất cả mọi người đều bị màu xanh lục kia thu hút.

- Oa, là đế vương lục a, bao lâu rồi không có đế vương xuất hiện, không nghĩ tới lúc sinh thời còn có thể được nhìn thấy đế vương lục xuất hiện.

- Cô gái nhỏ vận khí cũng thật tốt quá đi.



- Cô gái, ngọc này bán không, hiện tại còn chưa cắt xong, tôi ra 500 vạn.

Nửa đánh cuộc không giống đánh cuộc toàn bộ, còn không biết nửa còn lại có thể là màu lục nữa hay không.

- Lão Vương, đây là đế vương lục a, ông ra 500 vạn, quá không phúc hậu, tôi ra 1 ngàn vạn.

- Các vị, ngọc này muốn bán, nhưng không phải hiện tại, chờ cắt xong, ai ra giá cao thì được, phiền ngài đem phần còn lại cắt ra.

Lúc này, không cần mọi người nhắc nhở, người cắt thạch xuống tay càng thêm cẩn thận, đây chính là đỉnh cấp ngọc thượng phẩm, tổn thất một chút cũng đủ đau thịt.

Theo thời gian, ngọc từng chút được cắt ra, màu xanh lục phảng phất làm người hãm sâu vào cùng cốc u minh bên trong, vui vẻ thoải mái, không hổ được xưng là đế vương ngọc, nguyên bản cô còn muốn hấp thu linh khí bên trong, nhưng là người quá nhiều, bại lộ thì không tốt, hơn nữa đế vương ngọc quá nhiều người thấy được, tuy rằng luyến tiếc nguyên tố chi lực kia, nhưng đành nhịn xuống. Mắt thấy chung quanh có vài người tâm tư không rõ, cô quyết định hiện tại liền đẩy khối ngọc này ra.

- Tôi ra 1 trăm triệu 8 ngàn vạn.

- Tôi ra 2 trăm triệu.

Khối đế vương ngọc này cỡ một quả bóng bằng nắm tay, có thể làm mấy cái vòng tay, ngọc bội, vật liệu thừa còn có thể làm một ít trang sức nhỏ, mỗi cái vòng tay sẽ không thấp hơn 1 trăm triệu, giá bán này hẳn là có thể bán được trên dưới 1 tỷ.

- Tôi ra 3 trăm triệu.

Không ít người kinh doanh ngọc thạch đều tranh nhau mở miệng.

- 1 tỷ, tôi muốn.

Thượng Quan Mặc lạnh lùng mở miệng.

1 tỷ vừa ra, toàn trường đều yên tĩnh, này hoàn toàn là không lợi nhuận, những người thương nhân ngọc thạch đó tuy rằng không cam lòng, nghĩ thầm là từ đâu ra một tên phá gia chi tử, nhưng người có thể lấy ra 1 tỷ, cũng là người không đơn giản, đương nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng đắc tội.

Mộ Dung Tuyết cũng bị dọa rồi, cô vốn dĩ cho rằng nhiều nhất có thể bán được 4 trăm triệu, không nghĩ tới còn nhiều thêm 6 trăm triệu, nhưng nhà họ Thượng Quan không thiếu tiền, càng không thiếu ngọc thạch, bất quá đế vương lục xác thật hiếm thấy, muốn cũng không kỳ quái, dù sao hắn có tiền.



Thực mau Mộ Dung Tuyết liền nhiều thêm 1 tỷ đồng, tốc độ này thật là trâu bò, cô cũng đem đế vương lục giao cho Thượng Quan Mặc.

Không quá vài phút, mười mấy người quân nhân vũ khí trang bị đầy đủ đi vào, sau đó Thượng Quan Mặc cùng Tần Nhã mộng trong đoàn quân nhân hộ tống rời đi, chỉ là trước khi đi Thượng Quan Mặc cho cô một tấm danh thϊếp, nói sẽ liên hệ, nếu không có ánh mắt ý vị thâm trường của Thượng Quan Mặc, thì cô sẽ thoải mái hơn.

Mà Tần Mộng Nhã dậm dậm chân, buồn bực theo sau rời đi.

Ông chủ Cố, chủ của những nguyên thạch đó, nhìn nguyên thạch cắt ra đế vương lục lại ảo não vô cùng, quy củ giới đổ thạch, mặc kệ như thế nào, Mộ Dung Tuyết là giao dịch công bằng, liền tính trong lòng ông ta hối hận cũng sẽ không ngang ngược vô lý.

Mộ Dung Tuyết đi đến phía trước ông chủ Cố, nói,

- Ông chủ Cố, tôi chuyển một trăm triệu lại cho ông, đáp tạ đã chuyển lại cho tôi.

Kỳ thật Mộ Dung Tuyết có chút ngượng ngùng, cô dựa vào gian lận mới biết được nguyên thạch không đơn giản, nói như thế nào cũng là cô kiếm lời tiện nghi.

- Không không, bán chính là của cô, tiền này tôi không thể nhận.

Ông chủ Cố lắc đầu, tuy rằng tâm động, nhưng ông ta làm người có nguyên tắc, liền tính ông ta hiện tại quẫn bách, sắp phải đóng cửa, nhưng ông ta cũng không muốn mất nguyên tắc làm người.

Cái này làm Mộ Dung Tuyết thật sự kinh ngạc, 1 trăm triệu đồng, cho dù là nhà Mộ Dung muốn điều động cũng không phải dễ dàng như vậy, nhưng người này khí chất nhĩ nhã, chính là trên mặt lại mang theo một tia u sầu, nghĩ đến hẳn là có khó khăn, không nghĩ tới ông cư nhiên cự tuyệt, lúc này Mộ Dung Tuyết càng thêm tôn trọng đối với ông chủ Cố này.

- Ông chủ Cố, có thời gian nói chuyện sao?

Cô nghiêm túc ông chủ Cố, không có nhắc lại chuyện 1 trăm triệu nguyên. Cô chuẩn bị gây dựng sự nghiệp, trên tay không có nhân lực, hiện tại cô còn đi học, rất nhiều chuyện làm không tiện, nếu có thể tìm được người giúp thì càng tốt, hiện giờ nhìn cách làm người của ông, cô liền nổi lên tâm lý mời chào.

- Đây là danh thϊếp của tôi, có thời gian có thể gọi điện thoại cho tôi.

Ông không có bởi vì đối phương là một cô gái nhỏ mà coi khinh cô, vừa mới cô gái này nhận được 1 tỷ mà biểu tình không có biến hóa bao nhiêu, chỉ là hơi có chút vui mừng, hơn nữa mắt cũng không chớp nói cho ông 1 trăm triệu, khẳng định là nhân vật không đơn giản.

Hiện tại Mộ Dung Tuyết cũng không dám cắt khối nguyên thạch cô chọn đầu tiên, vừa mới cắt ra đế vương lục đã đủ làm người ta chú ý, cho nên cô chỉ giải hai khối nguyên thạch không có gì đặc biệt, đương nhiên bên trong không có gì. Nhìn những người trước đó lộ ra vẻ hoài nghi, thấy hai khối nguyên thạch cắt ra không có gì, rốt cuộc tin tưởng cô chỉ là vận khí tốt, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.