Chương 10: Đổ Thạch

- Cảm ơn.

Mộ Dung Tuyết lơ đãng tránh thoát được cánh tay Thượng Quan Mặc, cô không hỏi hắn lý do, với thân phận của hắn, sẽ không cần bất cứ thứ gì ở trên người cô.

Buông ra tay, Thượng Quan Mặc thế nhưng có một tia nuối tiếc, Mộ Dung Tuyết eo nhỏ ấm áp như ngọc, mềm mại, có loại cảm giác không tên đang lan tràn trong lòng hắn. Từ vừa rồi vội vàng thoáng nhìn, hắn liền cảm thấy giống như đã từng nhìn thấy, làm ra một hồi nhộn nhạo trong lòng.

Lúc này Mộ Dung Tuyết mặc váy liền áo màu lam nhạt thêu hoa, làm cho Mộ Dung Tuyết vốn đã xinh đẹp trông càng thêm oánh nhuận, khuôn mặt nhỏ thanh lệ tuyệt nhiên không chút son phấn, trong đó ánh mặt mơ hồ lộ ra đơn thuần, giống như phát sáng. Trong lòng Thượng Quan Mặc đột nhiên run run, lại có chút không khống chế được mà nhảy lên.

- Anh Mặc, cô ta là ai a?!

Người phụ nữ bên cạnh Thượng Quan Mặc thấy vậy, nhanh chóng đi tới, dùng ngữ khí bén nhọn, phảng phất như thấy tiểu tam, giấu không được tức giận mà chất vấn.

- Tần Mộng Nhã, tôi chưa cho cô quyền quản chuyện của tôi.

Tần Mộng Nhã là thiên kim nhà họ Tần ở thủ đô, ở thủ đô cũng coi như danh môn thế gia, đương nhiên không thể đuổi kịp được nhà họ Thượng Quan, nhưng ông nội Tần cùng ông nội Thượng Quan có giao tình, Tần Mộng Nhã lại làm nũng với Tần lão gia tử chết sống muốn đi theo Thượng Quan Mặc lại đây, nhưng cũng chỉ là để cô ta như người tàng hình đứng một bên, Thượng Quan Mặc hoàn toàn không để ý.

Tần Mộng Nhã nhìn ánh mắt sắc bén của Thượng Quan Mặc, thì sợ hãi, cô ta thật sự sợ hắn, phải nói trên đời này không có ai dám ngỗ nghịch hắn, chẳng những bởi vì giá trị con người hắn là phú khả địch quốc, càng bởi vì thực lực bản thân hắn sâu không lường được. Tần Mộng Nhã vẫn luôn nhớ rõ lời ông nội dặn dò, nhớ lấy không thể chọc giận Thượng Quan Mặc, nếu không cho dù bán sạch nhà họ Tần gia cũng cứu không được cô ta. Cô ta vẫn luôn là biết Thượng Quan Mặc cường đại, vì như vậy mới yêu thích hắn, ai không thích người đàn ông cường đại, cô ta dựa vào giao tình của ông nội mới miễn cưỡng được tiếp cận hắn, sao có thể để người phụ nữ khác tới đây phá hư.

Vốn dĩ vừa rồi cô ta đang cùng hắn nói chuyện, lại thấy hắn đột nhiên đi về hướng một cô gái, còn cầm tay cô gái đó, nội tâm cô ta liền dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, cô ta chưa bao giờ gặp qua có ai có thể chạm vào Thượng Quan Mặc, ngay cả cô ta cũng không được.

- Tên?

Mỗ Mặc nào đó nói.

- Ha?

Mỗ Tuyết ngơ ngác.



- Tên?

Mỗ Mặc nhắc lại.

- Mộ Dung Tuyết

Mỗ Tuyết theo bản năng mở miệng, đột nhiên có chút không bình tĩnh, cô đây là người giàu có tiết tháo a, có hay không.

- Thượng Quan Mặc.

Nói này đại nhân a, cô cũng không có ý muốn hỏi tên a, Mỗ Tuyết tỏ vẻ không thể lý giải được tư duy đại thần.

Một bên Tần Mộng Nhã chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Mộ Dung Tuyết, trong lòng nghĩ tới vô số loại thủ pháp chỉnh người, dám câu dẫn Thượng Quan Mặc, cô ta có một ngàn loại phương pháp làm cô (Mộ Dung Tuyết) biến mất từ đây, ở tỉnh A này cô ta cũng không sợ đắc tội vị đại nhân vật nào, đối với nhà họ Tần, bất quá là động đầu ngón tay mà thôi.

Mộ Dung Tuyết vừa thấy thần sắc Tần Mộng Nhã liền biết không tốt, xem ra Thượng Quan Mặc vô tâm làm cô lại nhận được oán hận.

- Tần Mộng Nhã, thu hồi tiểu tâm tư của cô đi, cô cũng biết tính tình tôi.

Thượng Quan Mặc đương nhiên cũng thấy được thần sắc Tần Mộng Nhã, liền ra tiếng cảnh cáo.

- Anh Mặc, em nào có tiểu tâm tư gì, chúng ta quen biết lâu như vậy anh còn không biết sao? Nhưng mà anh Mặc, người tâm tư không đứng đắn, anh lại không phải không biết, có người chính là nhìn chằm chằm vào nhà Thượng Quan a.

Tần Mộng Nhã nói xong còn liếc mắt nhìn Mộ Dung Tuyết một cái, ý nghĩ muốn xuống tay với Mộ Dung Tuyết đành phải ép xuống, cô ta không dám chọc giận Thượng Quan Mặc, dù sao hắn cũng sẽ không ở tỉnh A bao lâu, bọn họ hẳn là về sau sẽ không có tiếp xúc gì.

- Cái kia Thượng Quan tiên sinh, tôi liền không quấy rầy hai người, tôi đi xem đổ thạch.

Mỗ Tuyết cẩn thận nói, đại thần a, cô trêu chọc không nổi, trước mắt vẫn là tránh đi cho thỏa đáng, ân tình về sau sẽ trả lại. Không chờ Thượng Quan Mặc trả lời, cô liền cầm lấy nguyên thạch bản thân vừa thấu thị đi cắt, bên trong khối nguyên thạch chính là thứ tốt, không thể dễ dàng buông tha.

Thượng Quan Mặc nhìn bóng dáng Mộ Dung Tuyết rời đi, không có lên tiếng giữ lại, trong đôi mắt hẹp dài như có tính toán.



Lúc sau Mộ Dung Tuyết lại nhìn thêm vài khối nguyên thạch, đều không có thấy đồ tốt, có chút nhụt chí. Cô không chọn nữa, tùy ý cầm lấy 5 khối nguyên thạch bao gồm khối đầu tiên kia, cô muốn xem bên trong rốt cuộc là cái gì? Chọn thêm mấy khối là sợ làm cho người khác chú ý.

- Ông chủ, tôi muốn mấy khối nguyên thạch này, tính tiền đi.

Mộ Dung Tuyết nói người phục vụ mang nguyên thạch cô chọn tới nơi thanh toán.

Người thanh toán là một người đàn ông trung niên, diện mạo bình thường, mọi người đều gọi ông là lão Vương, nhìn có chút phúc hậu, khả năng bởi vì buôn ba bên ngoài, làn da có chút ngăm đen, ngũ quan đoan chính, thoạt nhìn là người thành thật.

Lão Vương vừa thấy là một cô gái nhỏ, liền biết là thiên kim nhà ai tới chơi, lại xem cô lấy ra mấy khối nguyên thạch, bộ dáng đều không tốt, trong đó còn có vết rách, xem ra là tay mơ, bất quá trong cửa hàng, nguyên thạch đều được niêm yết giá rõ ràng, ông cũng sẽ không hố một cô gái nhỏ, kinh doanh lâu dài phải lấy chữ tín, đương nhiên ông cũng sẽ không chỉ điểm cho cô gái này, có sinh ý không làm, vậy không phải ngốc sao.

- Mấy khối nguyên thạch đều là 2000 đồng 1 cân, tổng cộng là 380 cân, tổng cộng 76 vạn, cô dùng tiền mặt hay chuyển khoản?

Lão Vương hỏi.

- Chuyển khoản.

Mộ Dung Tuyết cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp chuyển 76 vạn, không hai phút, lão Vương liền nói đã thu được.

- Xin hỏi tiểu thư muốn cắt thạch không?

- Đương nhiên muốn cắt.

Mộ Dung Tuyết chọn thêm mấy khối là vì giấu tai mắt người. Còn có cô muốn biết bên trong có phải giống như cô đã nhìn thấy hay không.

Mộ Dung Tuyết đi đến chỗ người cắt thạch, phát hiện có không ít người vây quanh ở chỗ này, nguyên lai là đang cắt thạch. Chủ nhân nguyên thạch là người đại thúc trung niên mập mạp kia, ăn mặc không kém, hẳn là một thương nhân ngọc thạch. Theo cơ thiết (lưỡi cưa) cắt thạch, bột phấn càng ngày càng nhiều, không khí hiện trường cũng càng thêm khẩn trương, vị đại thúc kia cũng khẩn trương không kém, chỉ chút lấy khăn giấy lau mồ hôi.

Không thể không nói, cắt thạch làm tim đập liên hồi. Chỉ có thể nói vận khí vị đại thúc kia thật sự là không tốt, mọi người đều chờ đợi cắt từng chút, lại phát hiện bên trong thế nhưng không chỉ không có lục, liền chút lục hoa đều không có, chỉ có một lớp vỏ màu lục bên ngoài mà thôi.