Trong màn đêm đen nhanh, không thấy một đám mây, nặng nề đến mức làm người ta không thở nổi.
Trong biệt thự cao cấp của Phương gia, dưới kho ngầm, một thân ảnh nhỏ xinh ủ rũ nằm mặt đất, quần áo trên người đã sớm không nhìn ra màu sắc vốn có, một xích sắt thô to trói buộc tứ chi thân thể cô gái, ổ khóa đen nhánh loang lổ rỉ sét, hẳn là đã lâu rồi chưa từng mở ra.
Trong phòng có ánh đèn nhu hòa mỏng manh chiếu lên thân ảnh nhỏ nhắn, lộ ra một gương mặt tái nhợt gầy yếu, một đôi mắt đen láy trên khuôn mặt to bằng lòng bàn tay không có lấy một tia sinh khí, trên mặt một vết sẹo khủng bố, dữ tợn kéo dài từ trán đến xương quai xanh phá hủy khuôn mặt tinh xảo của người phụ nữ.
Không ai có thể liên tưởng tới người phụ nữ tiều tụy, quần áo rách nát đầy sẹo trước mặt này với cô cả của gia tộc Mộ Dung. Mộ Dung Tuyết bị cầm tù ở nhà kho ngầm này đã một tuần, cầm tù cô cư nhiên là người mà cô đã vì hắn vứt bỏ gia tộc, ruồng bỏ song thân, cũng muốn thề sống chết - Phương Thế Hoa, cùng người mà cô coi là chị em tốt, thiệt tình đối đãi, liều mình bảo hộ.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót va chạm với sàn nhà, không cần nghĩ cũng biết tiếng bước chân đó chính là người chị họ xa của cô giờ đang ở nhà Mộ Dung, đồng thời cũng là bạn thân nhất của cô, cũng là người mà cô luôn coi như chị gái ruột của mình, liều mình mà bảo vệ cô ta, một người phụ nữ có bề ngoài nhu nhược kỳ thật tàn nhẫn độc ác. Đáng tiếc là cô ngu xuẩn, nhiều năm qua cư nhiên chưa từng phát hiện gương mặt thật của người này.
- Mau, nhanh mở cửa, tôi muốn chạy nhanh đem tin tức tốt này nói cho em gái tốt của tôi.
Không giống như trong quá khứ, bộ dáng cùng ngữ khí hôm nay rõ ràng mang theo hưng phấn cùng kích động.
- Em gái tốt của chị, chị có chuyện tốt muốn nói với em này.
Tiêu Khả Lệ mặc một thân váy dài chấm đất màu xanh non, mái tóc đen dài ngang lưng được uốn xoăn nhẹ được vé sau đầu, làn da trắng như tuyết và khuôn mặt như hoa đào. Rõ ràng là một bộ dáng mảnh mai chọc người trìu mến, lại làm Mộ Dung Tuyết cảm thấy khủng bố dữ tợn.
Mộ Dung Tuyết vẫn luôn duy trì tư thế trước đó của mình, bất động như thể cô ấy không biết sự xuất hiện của Tiêu Khả Lệ, nhưng thật sự là như vậy sao, trời mới biết Mộ Dung Tuyết có bao nhiêu hận, ai kêu cô có mắt không tròng.
Hiển nhiên Tiêu Khả Lệ cũng có thói quen với việc Mộ Dung Tuyết lặng im, bất quá cô ta tin tưởng chờ biết được tin tức nhất định có thể khiến cho Mộ Dung Tuyết không thể bình tĩnh, cô ta muốn xem cô khóc lóc thảm thiết, ngã xuống bụi bặm, không thể duy trì nổi tư thái cao cao tại thượng.
- Mộ Dung Tuyết, mày có cái gì để kiêu ngạo, làm dòng dõi thế gia Mộ Dung gia thực mau thôi sẽ không tồn tại nữa mày biết không? Dì cùng dượng quả nhiên là yêu thương mày, tao chẳng qua thả ra tin tức giả, nói đứa con gái yêu của bọn họ rơi vào tay Cú Đen (thế giới ngầm lớn nhất giới hắc đạo), bọn họ cư nhiên liều lĩnh đâm vào, song đều chết thảm......
Mộ Dung Tuyết đột ngột đứng lên, cơ thể đã bị suy dinh dưỡng lâu ngày run rẩy kịch liệt.
- Không có khả năng, gạt người.
Thanh âm nghẹn ngào thanh âm cùng hơi thở không ổn định có thể thấy được Mộ Dung Tuyết khẩn trương thế nào.
- Cô không tin? Nhìn xem đây là cái gì?
Tiêu Khả Lệ nhìn ra Mộ Dung Tuyết hoài nghi, từ trong túi móc ra một thứ. Đó là vòng tay chưa bao giờ rời khỏi người mẹ cô.
Một cơn choáng váng ập đến, Mộ Dung Tuyết thiếu chút nữa té xỉu.
- Xem ra cô rốt cuộc đã tin, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch này, thật làm người đau lòng, xem bộ dáng hiện tại của cô còn có thể câu dẫn được ai, ha ha ha.
Tiêu Khả Lệ thực hưởng thụ cảm giác hiện tại, trước kia Mộ Dung Tuyết luôn là cao cao tại thượng, đối với cô ta cũng luôn là mang theo thương hại cùng bố thí, dựa vào cái gì, cô ta chính là muốn cho Mộ Dung Tuyết thân bại danh liệt, không được chết già, chỉ có Mộ Dung Tuyết biến mất, mới có thể giải được nỗi hận trong lòng cô ta.
- Có phải là các người hay không ?Có phải các người sắp xếp hay không? Các người sẽ không được chết tử tế.
Mộ Dung Tuyết quả nhiên thông minh, thực mau liền hiểu rõ mấu chốt trong đó.
- A, còn không đến mức quá ngu xuẩn, cô cho rằng Phương Thế Hoa thật sự yêu cô sao, từ lúc bắt đầu chính là kế hoạch tốt của hắn, người hắn yêu chính là tôi.
Thân thể gầy yếu của Mộ Dung Tuyết vì đau đến thấu tim mà run lên, lung lay sắp đổ.
- Vì quyền thế của nhà Mộ Dung, Phương Thế Hoa mới bằng mọi cách lấy lòng cô, lấy thân cứu cô, vì cô trồng hoa, cô liền tưởng thật sự yêu cô sao? Kia bất quá là hắn tự biên tự diễn, chỉ có cô mới tin tưởng. Cô cho rằng cô tự tay làm canh, đoạn tuyệt quan hệ gia tộc là hắn liền cảm kích cô sao, hắn chỉ biết càng hận cô, chán ghét cô.
Mộ Dung Tuyết nghe những lời chói tai này, trong đầu xuất hiện những hình ảnh Phương Thế Hoa ôn nhu săn sóc đối với chính mình, lúc bị bắt cóc là hắn ta không quản mạo hiểm cứu cô, nguyên lai hết thảy đều là tính kế, buồn cười cỡ nào.
- Tiêu Khả Lệ, Phương Thế Hoa vì quyền thế tính kế tôi, nhưng là vô lại vì cái gì, tôi tự nhận bản thân thực lòng đối đãi với cô như chị em ruột, thậm chí liều mình cứu cô, Mộ Dung gia cũng chưa từng bạc đãi cô, cô rốt cuộc là vì cái gì...
- Thu hồi bộ dáng cao cao tại thượng của cô đi, cô bất quá là có được thân phận Mộ Dung gia đại tiểu thư, rõ ràng là ngu dốt, cô có điểm nào so được với tôi, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy cô tốt hơn. Hơn nữa, cô có biết không, cô còn giúp tôi một chuyện lớn đó, còn nhớ rõ vòng tay cô tặng tôi không?! Đó là bảo bối lớn, đồ ngu ngốc như cô cư nhiên đem nó tặng ra ngoài, bên trong là có một không gian, có một cái linh tuyền, cô không cảm thấy tôi càng ngày càng đẹp sao, đây là hiệu quả của linh tuyền, hơn nữa linh tuyền này còn có thể kéo dài tuổi thọ, một giọt đó là thiên kim khó cầu, nó đã giúp tôi mở đường, còn kéo rất nhiều mối quan hệ. Ha ha ha!!
Tiêu Khả Lệ đột nhiên lắc tay, bỗng trên cổ tay cô ta hiện ra một chiếc vòng tay lộng lẫy.
Mộ Dung Tuyết nhớ rõ chiếc vòng tay kia, đó là bà nội Mộ Dung đưa cho Mộ Dung Tuyết, thứ trong lúc vô ý bị Tiêu Khả Lệ nhìn thấy, cô ta rất thích nó, cầu không biết bao nhiêu lần, Mộ Dung Tuyết thật sự không có biện pháp liền nói cho cô ta mượn, lúc hỏi cô ta để lấy lại, Tiêu Khả Lệ lại áy náy nói không thấy, khả năng bị trộm, Mộ Dung Tuyết tuy rằng đau lòng, nhưng cũng không có trách cứ cô ta. Lúc này trong lòng Mộ Dung Tuyết giống như bị đao, đau đớn muốn chết.
- Tôi hận, hận kiếp này có mắt như mù, nếu có kiếp sau, tôi định sẽ khiến cho các người sống không bằng chết, vĩnh rơi xuống địa ngục không được siêu sinh.
Cả người là Mộ Dung Tuyết đều là máu, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, trong miệng trào ra máu tươi, chết không nhắm mắt.