Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thích Làm Xấu Nữ

» Tác Giả: Lãnh Thiên Tuyết
» Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Thể loại truyện: trọng sinh, nữ chính trước nhược sau cường, gia đấu, cung đấu, HE

_ Kiếp trước, nàng – mỹ nữ đệ nhất kinh thành, lại là một thứ nữ yếu đuối lại dễ tin người. Hậu quả là cái chết thảm đầy tàn khốc. Phụ thân không thương, nương yếu đuối, đích nữ tỉ tỉ hãm hại trong thầm lặng, bị các tỉ muội thứ nữ ngáng chân, biểu ca, biểu tỉ khi dễ. Tình thân trong mắt họ có lẽ chỉ là cái giẻ rách không hơn không kém. Ha...ha...ha, thật nực cười, uổng công nàng luôn kính trọng, thương yêu, luôn tin tưởng bọn họ - một đám người không bằng cầm thú. Ngay cả người luôn nhìn nàng thâm tình và ngọt ngào gọi nàng Tuyết nhi – phu quân chưa cưới của nàng cũng phản bội. Vậy nàng sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa. Nhânsinh đã ngắn ngủi,nhân tình lại bạc bẽo tựa phù du. Thật bi thương làmsao.
_ Kiếp này, nàng không tin vào cái gọi là tình thân, tình yêu nữa, nàng chỉ có một người thân duy nhất chính là mẹ. Nàng không cần danh vọng, không cần tình yêu, nàng chỉ muốn cùng mẹ sống một cuộc sống không màng thế sự, ẩn cư nơi núi rừng hẻo lánh. Nhưng tại sao mọi việc lại tiến triển không như nàng sắp xếp?

_ Trích đoạn 1:
“Danh hiệu đệ nhất mỹ nữ, ta không cần, ta chỉ muốn làm một xấu nữ an an ổn ổn cùng mẹ sống hết cuộc đời. Nhưng tại sao... tại sao ta lại trở thành xấu tài nữ đệ nhất kinh thành. Không... không... danh hiệu tài nữgì đó ta không cần, ta chỉ muốn mai danh ẩn tích cùng mẹ sống một quãng đời yên bình còn lại thôi. Tại sao? Tại sao?”.

_ Trích đoạn 2:
“Vương gia nói đùa, ta chỉ là một con gà rừng thấp hèn, không muốn trèo cao đến phượng hoàng cao quý là vương gia ngài. Tiểu nữ mệt mỏi không thể phụng bồi, xin vương gia thứ lỗi.”
“ Yêu ư? Ha... ha... ha công tử nói đùa, một xấu nữ như ta làm sao có quyền nói yêu ai? Ta không có thời gian cùng công tử nói chuyện phiếm.”
“ Vô tình ? Đúng, ta chính là một người vô tình, không có tình cảm, không có tình yêu đấy thì làm sao nào? Chẳng phải đó chính là tính cách của những người sát thủ như ngươi đó sao?Thật nực cười. Một sát thủ lãnh huyết, vô tình như ngươi không có tư cách nói ta”.

_ Trích đoạn 3:
“Ta thân là vương gia mà lại ngu ngốc tin lời kẻ xấu, hãm hại người ta yêu, ta còn sống trên đời này làm gì nữa. Tuyết nhi, ta xin lỗi, được nhìn thấy nàng lần cuối ta đã rất mãn nguyện rồi. Hãy tha thứ cho ta, Tuyết nhi, mong nàng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình. Tuyết nhi, vĩnh... biệt.”
“ Ha...ha... ha.... Thật nực cười, đường đường là hoàng đế Bắc quốc mà lại không thể lấy được người mình yêu. Ta còn làm hoàng đế làm gì nữa, ngôi vị hoàng đế này ta không muốn ngồi nữa, chính vì nó mà người ta yêu lại không cần đến ta.”
“ Trái tim nàng là vô tình? Được, vậy ta sẽ cho nàng trái tim của ta, để nàng có thể cảm nhận được mạch đập của ta, nó đang không ngừng kêu gào rằng: “ Ta yêu nàng, ta rất yêu nàng, ta mãi mãi yêu nàng. Lãnh Thiên Tuyết – cô gái vô tình của ta.”
“ Tại sao... ta đã thề là không yêu ai nữa mà, nhưng tại sao khi nhìn thấy hắn khổ sở ta lại thấy đau lòng?”
Chương 1: Cô gái bị dìm lòng heo
_ Gϊếŧ nó đi, gϊếŧ nó đi.

_ Mau bắt nó bỏ vào l*иg heo, dìm chết nó đi.

_ Đúng đó, mau mau nhấn chết chìm con da^ʍ phụ này đi.

_Đồ đàn bà hư, đã sắp làm vương phi còn nɠɵạı ŧìиɧ với người ta.

_ Thứ đê tiện đó nói làm gì, gϊếŧ chết nó đi, để nó sống làm chi cho chật đất,

... ...... ...... ...

Từng tiếng mắng chửi cay nghiệt, độc địa vang lên bên tai làm cô đau xót. Chỉ mới mấy hôm trước đây, họ còn đang tung hô, khen ngợi, nịnh hót cô đủ điều. Nào là Tuyết tiểu thư mỹ mạo không ai sánh bằng thật xứng đôi với Ngũ vương gia anh tuấn tiêu sái. Nào là tam tiểu thư phủ Thừa tướng hiền lương, thục đức, mặc dù là thứ nữ nhưng lại có mệnh làm Ngũ vương phi. Nào là Ngũ vương gia và Tuyết tiểu thư phủ thừa tướng là đôi trai tài gái sắc ông trời đã định sẵn...

Đã từng, vâng, cô đã từng là nhân vật chính trong lời khen tặng, tung hô, chúc phúc khắp nơi của dân chúng. Vậy mà nay vật đổi sao dời, tất cả đã đổi thay, cô lại trở thành tội nhân thiên cổ, một da^ʍ phụ trong mắt người đời. Ha ha ha... đáng thương thay đến tận lúc sắp chết cô mới nhận ra được tình cảm, tình thân, người yêu... tất cả đều là những thứ giả dối, không có thật. Hóa ra trước nay mọi thứ hạnh phúc hư ảo ấy đều do chính cô tưởng tượng mà ra cả. Ha... ha... ha đều do chính cô ngu ngốc tự thêu dệt ra giấc mộng đẹp ấy thôi.

Hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài trên gương mặt thanh tú, diễm lệ của cô, vết thương do bị hành hạ, đánh đập và ném đá cũng không thể nào làm cô bận tâm được. Lòng cô giờ đây đau đớn như bị ngàn vạn vết đao cắt qua rồi dần dần tê tái và nguội lạnh. Sự thật, cô thà rằng chết đi một cách không minh bạch chứ không bao giờ muốn biết đến sự thật nghiệt ngã này. Tại sao họ lại có thể nhẫn tâm đối xử tàn nhẫn với cô như vậy. Tại sao? Tại sao? Người cha mà cô luôn luôn kính trọng, đã không thương cô lại còn cấu kết với người khác hãm hại cô. Biểu ca mà cô luôn có hảo cảm không chỉ cưỡиɠ ɠiαи mà còn vu oan rằng bị cô dụ dỗ ngay trước ngày cô sắp thành hôn. Buồn cười nhất là đích nữ tỉ tỉ - người mà cô luôn tin tưởng lại chính là người chủ mưu, đứng đầu trong vở kịch “ bắt gian tại giường này ”. Đúng là chuyện buồn cười... ha...ha...ha, thế nhưng cô lại ngu ngốc trở thành nhân vật chính trong câu chuyện buồn cười ấy, để bây giờ vạn kiếp bất phục. Vậy mà cô còn ngây thơ tin rằng phu quân tương lai của mình sẽ tin tưởng mình, sẽ tìm ra kẻ đã hạ xuân dược và mị dược với mình. Buồn cười thật... Thiên Tuyết à... hóa ra từ trước đến nay là do mày tự đa tình mà thôi.

Cô đang khóc hay cười, lúc này cô cũng không biết nữa, chỉ có cảm giác thân mình đang dần chìm xuống. Sinh ra với thân phận thứ nữ cũng là một cái tội sao? Không sao, có lẽ cô cũng sắp được giải thoát rồi. Ôi, cô cảm thấy khó thở quá, cảm giác đứng ngay ranh giới bờ vực giữa cái chết và sự sống khiến cô thấy hoảng sợ. Từng đoạn kí ức rời rạc chợt xuất hiện trong đầu cô, hình ảnh nương cô bị phụ thân la mắng, phụ tình lúc cô còn nhỏ xíu, lúc đó cô đã trốn ở một góc tối trong viện để khóc một mình. Hình ảnh cô bị biểu tỉ và thứ muội khi dễ, khi đó đích nữ tỉ tỉ đã kịp thời xuất hiện và giải vây cho cô khiến cô vô cùng cảm động. Các đoạn kí ức ngày càng nhạt dần chỉ còn lại hình ảnh đại tỉ và cô cùng ngồi tâm sự trong thư phòng của cô trước ngày cô thành hôn, rồi sau đó cô cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Không biết qua bao lâu, cô tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng ồn ào ở phòng mình. Lúc đó cô thật ngạc nhiên khi thấy phụ thân và rất nhiều người đang đứng trong phòng mình với nhiều vẻ mặt khác nhau. Cô vẫn chưa hiểu gì cả bởi lúc đó đầu óc còn quá mơ hồ cho đến khi phu thân tát vào mặt cô và sỉ vã, cô mới mơ hồ nhìn sang bên cạnh và... thấy biểu ca đang nằm kế bên cô trong tình trạng... cả hai đều không mặc y phục. Đến đây thì những đoạn kí ức dần mơ hồ và tan nát thành từng mảnh nhỏ.

Chiếc l*иg heo đã bị trôi dạt ra giữa lòng sông và dần chìm sâu vào dòng nước xoáy cùng với người con gái đã từng là mỹ nữ đệ nhất kinh thành.

Hình ảnh cuối cùng mà Thiên Tuyết thấy được chính là nụ cười chiến thắng của đại tỉ khi đang đứng cạnh Ngạo Kiên - phu quân tương lai của cô.

Hóa ra... nhưng... quá muộn rồi...

🎲 Có Thể Bạn Thích?