Chương 23: Là cơ hội hay hố sâu nguy hiểm?
Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải đi về dự tiệc đây.
_ Được rồi, nàng hãy về trước đi. Men theo con đường mòn ở đây cứ đi thẳng khi gặp một cây đại thụ to lớn thì rẽ phải rồi lại đi thẳng là sẽ tới. Một khắc sau đó ta sẽ đến.
Theo hướng Tưởng Lạc Dương vừa chỉ nàng nhanh chóng trở về và tiến vào chỗ ngồi của mình , cũng nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh.
Lúc này bữa tiệc thưởng hoa đã bị trì hoãn, các tiểu thư và quý phu nhân đều đang trò chuyện về việc gì đó rất sôi nổi mà nàng không nghe rõ.
_ Lý tiểu thư, xin lỗi ta vừa mới ra ngoài vào nên không biết, có chuyện gì mà mọi người lại hào hứng vậy?
_ Ồ, hóa ra là Lãnh tiểu thư. Để ta nói cho nàng biết một tin vui nhé. Ta nghe nói hoàng thượng vừa mới ban chỉ sau khi ngài thiết triều xong sẽ cùng với hoàng hậu và các vương gia đến Tưởng phủ để chung vui đấy. Tiếp thu tin tức mới vừa nhận được, gương mặt Thiên Tuyết lập tức cứng đờ, niềm vui khi vừa có bằng hữu nhanh chóng vụt tắt như một ánh nến nhỏ nhoi bị gió vùi lấp. Thế nhưng cái vị Lý tiểu thư này lại không hề để ý đến điểm khác thường ấy. Vốn là một người thẳng tính và ham náo nhiệt, nàng ta không cần để ý đến người đối diện có đáp lời chưa đã vội vã tiếp lời:
_ Nàng nói trong số các vương gia ấy có Vũ vương không nhỉ? Ôi nghe đồn chàng là một người rất anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, lại anh dũng thiện võ nữa. Nếu cô gái nào được lọt vào mắt xanh của chàng chắc sẽ hạnh phúc lắm nhỉ? Này, người có đang nghe ta nói không vậy Lãnh tiểu thư?
_ À ừm Lý tiểu thư nói rất đúng.
Phải, hắn là một người rất hoàn hảo, và chỉ có Nguyệt cô nương mới là người con gái duy nhất được con người hoàn hảo ấy đặt trong lòng. Quá khứ đau lòng đã qua, nàng cũng không còn trông đợi gì vào việc tình cảm của hắn có thể thay đổi mà dành cho nàng một góc nhỏ hay không nữa.
_ Ừm, đa tạ Lý tiểu thư. À, phải rồi, nàng có nhìn thấy đại tỷ và các tỷ muội khác của ta ở đâu không?
_ Đại tiểu thư thì đi đổi y phục cùng với Ngũ tiểu thư rồi, còn những người khác thì ta không biết.
_ Nàng có biết tại sao đại tỷ của ta phải đi đổi y phục không?
_ À cái đó thì ta cũng chỉ vừa mới biết được thôi. Hình như là do Ngũ tiểu thư bất cẩn làm đổ trà lên người Đại tiểu thư. Cũng may là nàng ta có chuẩn bị sẵn trước một bộ y phục. Nếu không sợ là lúc hoàng thượng đến thì mất mặt lớn rồi.
Hừ, sao lại bất cẩn đúng lúc như vậy chứ. Chỉ sợ đó chỉ là sự sắp đặt để nàng ta lấy cớ đi đổi một bộ y phục lộng lẫy thôi.
Đúng như ý nghĩ của Thiên Tuyết, đám đông náo nhiệt khi nãy bỗng chốc im ắng lạ thường. Theo từ lối vào, một hàng người ăn mặc sang trọng quý phái, toát lên khí chất vương giả đang dần bước vào. Dẫn đầu là hoàng thượng đang nắm tay hoàng hậu, tiếp đến là Vũ vương và các vương gia. Đi theo cuối cùng lại chính là đại nương, đại tỷ và Ngũ muội của nàng.
_ Mọi người hãy bình thân, hôm nay trẫm chỉ đến tham gia để góp vui thêm thôi, bữa tiệc này vẫn do Tưởng phu nhân chủ trì, không cần quá lo lắng.
Theo sau lời nói uy nghiêm của hoàng đế, chờ cho các vị bề trên đã an tọa, các phụ nhân và thiếu nữ cũng nhanh nhẹn ngồi lại chỗ ngồi của mình. Khi đại nương và đại tỷ đã ngồi xuống kế bên Thiên Tuyết, nàng nhanh nhạy bắt được nét vui mừng và hồi hộp trên gương mặt Lãnh Ngọc Kiều và Lãnh Ngọc Dao, chắc chắn họ vừa đi chuẩn bị cho mình thật hoàn hảo để biểu diễn trước mặt hoàng thượng, hoàng hậu và các vị vương gia rồi.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều thì một tiếng nói dịu dàng, thanh nhã nhưng không kém phần uy nghiêm cất lời:
_ Hoàng thượng đã nói như vậy rồi thì mọi người cũng đừng quá câu nệ tiểu tiết làm gì, sẽ làm buổi tiệc thưởng hoa này mất đi phong vị vốn có của nó. Bổn cung có một đề nghị thế này, hiếm khi có một dịp các vị tiểu thư tập trung đông đủ thế này, hay là mọi người cùng nhau tham gia thi đấu thơ ca với nhau. Ai làm ra bài thơ hay nhất trong thời gian ngắn nhất thì người đó sẽ được phần thưởng của hoàng thượng và bổn cung, hoàng thượng người thấy thế nào? – Nói xong hoàng hậu khẽ nghiêng đầu nhìn hoàng thượng vừa mỉm cười vừa hỏi. Nếu như không xét đến hậu cung 3000 giai lệ của hoàng đế thì tính ra hoàng thượng và hoàng hậu cũng là một đôi uyên ương khiến người người ngưỡng mộ, chỉ tiếc hắn là hoàng thượng, sự mất mát trong mắt hoàng hậu khẽ lướt qua nhanh đến nỗi ngay cả bản thân nàng cũng không biết được.
_ Hảo, nếu như vị tiểu thư nào đoạt giải nhất cuộc thi này, trẫm sẽ ban cho người đó một yêu cầu, chỉ cần không vượt quá giới hạn, trẫm đều có thể hoàn thành tâm nguyện cho các người, cho dù đó là... - Theo sau sự lấp lửng trong câu nói của hoàng thượng, mọi người vừa hồi hộp vừa chờ đợi câu nói tiếp theo của người. Không phụ sự kì vọng của mọi người, sau khi đảo mắt ngắm nhìn toàn cảnh và biểu cảm của từng người, hoàng thượng liền tiếp lời – Cho dù đó là việc ban hôn với các vương gia trong hoàng tộc.
Lời nói của hoàng thượng vừa dứt, không khí ở bên dưới lúc này đã sôi trào cháy bỏng, các vị tiểu thư thì kì vọng mình đoạt giải để có thể
được ban hôn cùng Vũ vương Ngạo Tử Kiên, có người thì muốn làm thái tử phi, các phụ nhân thì tưởng tượng cảnh mẫu bằng tử quý hay thậm chí là tướng công được thăng chức quyền cao chức trọng mà cười đến không thể khép miệng được.
Thiên Tuyết cũng lâm vào trầm tư theo từng dòng suy nghĩ rối loạn của mình. Nếu nàng đoạt giải, vậy có phải là nàng cũng có thể xin hoàng thượng được cùng mẫu thân rời khỏi Lãnh phủ một cách quang minh chính đại đó sao?
Thế nhưng nàng cũng thật hoang mang, liệu đó là cơ hội hay ngược lại là hố sâu nguy hiểm?