Tác giả: Trang Mun
-----------------------------------------------
Diệp Vy cảm nhận thấy trên người mình bị nhỏ những giọt nước. Đang mơ mơ màng màng không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng...
Rào rào
Lúc này Diệp Vy mới tỉng ngủ. Thì ra tối hôm qua cô ngủ quên trên xích đu, và chẳng may sáng nay trời đổ mưa.
Diệp Vy vội vàng chạy vào nhà. Cơn mưa đến rất nhanh nên cô không thoát khỏi tình cảnh ướt nhẹp hết người. Diệp Vy cảm thấy lạnh run. Cô chạy lên phòng mình.
Mở cửa phòng. Vẫn không khí lạnh đập vào mặt, Diệp Vy cảm thấy mình sắp bị đóng băng tại chỗ. Cô vội vàng lấy quần áo rồi chạy vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Diệp Vy khoác cho mình một chiếc áo dài tay, hiện tại cô cảm thấy rất lạnh.
Bước xuống nhà, Diệp Vy thấy Diệp Hàn đang ngồi ăn sáng. Trên bàn là một đĩa trứng ốp, bánh mì và một li sữa nóng.
Diệp Vy thấy Diệp Hàn nhìn mình, cô theo bản năng nở nụ cười dịu dàng.
Diệp Hàn cũng nhìn cô mỉm cười. Khi nhìn thấy chiếc áo khoác trên người cô, nụ cười của cậu càng sâu:
"Chị cảm thấy lạnh sao?"
Diệp Vy kéo ghế ngồi xuống, cô bưng li sữa lên uống một ngụm, nói:
"Ừ. Chị cảm thấy hơi lạnh chút"
Diệp Hàn cũng không nói gì.
Được một lúc bỗng Diệp Vy lên tiếng:
"Em đang được nghỉ hè đúng không? Có dự định gì không" Cô chăm chú nhìn cậu.
Diệp Hàn cảm thấy khó chịu. Chị ta nghĩ mình là ai. Mặc dù vậy cậu cũng bày ra khuôn mặt tươi cười trả lời:
"Không có"
Diệp Vy cúi xuống ăn bánh mì. Im lặng vài giây, cô mới cất tiếng nói:
"Vậy cuối tuần đi leo núi với chị nhé?"
Diệp Hàn cảm thấy ngạc nhiên: "Sao tự nhiên chị lại muốn đi leo núi?"
Diệp Vy mỉm cười: "Chỉ là tự nhiên muốn đi thôi. Nếu em không thích thì thôi vậy"
Cậu đang định từ chối, suy nghĩ gì đó cậu nhận lời:
"Em cũng không bận gì. Em sẽ đi cùng chị"
Diệp Vy ngẩng đầu dậy, cô nở nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn em"
Diệp Hàn nở nụ cười không nói gì.
------------------------------------------
Trong một căn phòng VIP trong bệnh viện, một người đàn ông trẻ tuổi đang an tĩnh nằm trên giường bệnh. Anh là người mà cả bệnh viện phải xôn xao đón tiếp ngày hôm qua.
Trong phòng lúc này có hai người đang đứng. Một người có vẻ lớn tuổi trong số đó lên tiếng:
"Viện trưởng, cậu Hàn không có nguy hiểm đến tính mạng chứ? Sao đến giờ vẫn không thấy tỉnh lại?"
Viện trưởng nhìn chàng trai đang nhắm nghiền mắt trên giường bệnh. Ông không dám có sơ suất gì đối với bệnh nhân này.
Khi nhận được điện thoại tổng giám đốc tập đoàn CE bị tai nạn sẽ đến bệnh viện này, ông cảm thấy mình suýt bị đột qụy.
Mọi người không biết người đứng sau CE là ai nhưng tập đoàn CE không ai là không biết.
Tập đoàn CE lấn sân vào mọi lĩnh vực. Từ kinh doanh quần áo, đồ trang sức đến kinh doanh sòng bạc, bất động sản.
Tập đoàn CE nằm trong top 50 tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới.
Mà bây giờ người đứng đầu CE đang nằm đây, ông cảm thấy thật áp lực.
Viện trưởng quay sang nhìn người đàn ông trung niên đang lo lắng bên cạnh, nở nụ cười mà ông cho là thân thiện nhất:
"Ngài Hàn không có gì đáng ngại. Chỉ là do ảnh hưởng của thuốc mê nên đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."
Quản gia Lưu thở phào một hơi. Ông nhìn viện trưởng nở nụ cười hiền hậu:
"Cảm ơn viện trưởng. Ngài vất vả rồi"
"Khụ..." Viện trưởng bị nước bọt của mình làm sặc. Ông vội vàng xua tay: "Không có gì, không có gì. Tôi ra ngoài trước. Nếu có chuyện gì ông chỉ cần bấm nút là được" Nói rồi ông đi ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn mình quản gia Lưu. Ông nhìn Hàn Phong trên giường mà cảm thấy đau xót. Đứa nhỏ này từ bé đến lớn vẫn luôn một mình, tạo nên tính cách lạnh lùng và không thích tiếp xúc với ai như bây giờ. Ông mặc dù là quản gia nhưng Hàn Phong là do ông nhìn lớn lên, ông coi như là con ruột của mình. Hàn Phong cũng chỉ tiếp xúc với mình quản gia Lưu. Mặc dù vẫn là bộ mặt lạnh lùng nhưng ẩn trong đó vẫn là sự kính trọng.
Ông đang chăm chú Hàn Phong. Bỗng người trên giường nhíu chặt lông mày lại như chịu đựng điều gì đó rất thống khổ.
Quản gia Lưu đứng bật dậy. Ông nghĩ Hàn Phong đau ở đâu đấy, định đưa tay bấm nút ở đầu giường, bỗng ông khựng lại.
Từ đôi mắt đang nhắm chặt kia, ông thấy được nước mắt đang chảy ra. Từ bé đến giờ ông chưa một lần thấy Hàn Phong rơi nước mắt. Rốt cuộc anh đang chịu đựng điều thống khổ gì?
Trong khi quản gia Lưu đang suy nghĩ thì người trên giường chậm rãi mở mắt.
Trong đôi mắt mờ mịt hơi nước, vẻ bi thương và đau khổ đến tột cùng vẫn chưa kịp rút đi. Anh ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây là...bệnh viện sao? Anh vẫn chưa chết à?
Quản gia Lưu thấy người trên giường đã tỉnh, ông vội vàng đến bên cạnh:
"Hàn Phong, cháu tỉnh rồi sao? Thấy khó chịu ở đâu không?"