Chương 31

Tác giả: Trang Mun

---------------------------------------------------------

Diệp Vy nhìn hành động của Diệp Hàn, cô bỗng cảm thấy đau lòng.

Cô chìa tay ra trước mặt cậu, dịu dàng nói: "Đưa tay đây"

Diệp Hàn khuôn mặt dại ra, đã bao lâu rồi cậu không nghe giọng nói nhẹ nhàng đó của chị.

Diệp Vy thấy cậu không có phản ứng, khẽ lắc đầu. Cô vươn người ra cầm lấy tay cậu.

Diệp Vy lấy một chiếc khăn ướt, nhẹ nhàng lau vết máu xung quanh cánh tay. Khi lau xong, chiếc khăn đã nhuộm đỏ bởi máu.

Diệp Vy đổ cồn ra bông, cô khẽ rửa vết thương. Thỉnh thoảng cô lại nhắc cậu: "Đau thì phải bảo đấy"

Diệp Hàn như chìm đắm trong sự dịu dàng của cô. Chốc chốc cô lại thổi nhẹ vào vết thương.

Diệp Vy băng bó xong đâu đó, cô thu dọn xung quanh, không nhìn Diệp Hàn: "Đi nghỉ sớm đi"

Diệp Hàn lúc này mới bừng tỉnh. Cậu nhìn cánh tay đã được băng bó một cách chuyên nghiệp mà cảm thấy ngạc nhiên. Không ngờ chị cậu lại khéo như vậy.

Mắt thấy Diệp Vy định dời đi, Diệp Hàn vội bắt lấy tay cô: "Chị"

Diệp Vy quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì?"

Diệp Hàn mím môi. Cậu cúi đầu không dám nhìn cô: "Chị...em xin lỗi về chuyện đó. Chị...đừng hận em..được không?" Diệp Hàn ngước lên nhìn cô, đôi mắt nhiễm sắc thái gần như van xin.

Diệp Vy nhìn cậu. Cô cũng không hận gì, chỉ là khi biết chuyện đó là do cậu làm thì cảm thấy vô cùng thất vọng. Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, cô cũng không còn giận cậu nữa. Có lẽ từ khi gặp Hàn Phong, Diệp Vy cảm thấy mọi chuyện trở nên dễ giải quyết hơn.

Diệp Vy mỉm cười xoa đầu cậu: "Nghỉ sớm đi" Nói xong Diệp Vy đi lên lầu.

Diệp Hàn vẫn đứng lặng trong phòng khách. Chị cười với cậu, điều đó có phải là chị đã tha thứ cho cậu không?

Diệp Hàn nhìn băng trắng trên cánh tay mình, môi cậu nở nụ cười vui vẻ.

...

Diệp Hàn cả đêm không ngủ. Sáng hôm sau cậu cũng không có vẻ gì là mệt mỏi. Diệp Hàn sau khi vệ sinh cá nhân xong cậu xuống nhà.

Lúc này mới có 5h sáng. Diệp Hàn không biết làm gì, cậu đi loanh quanh trong vườn.

Quản gia đang ngồi tỉa cây, thấy Diệp Hàn, ông ngạc nhiên: "Cậu chủ dậy sớm vậy?"

Quản gia thấy hôm nay tâm trạng của Diệp Hàn vô cùng tốt. Mấy ngày hôm nay ông không biết là cậu gặp chuyện gì mà lúc nào cũng không có tinh thần, nhưng nhìn vẻ mặt vui vẻ kia của cậu thì có lẽ mọi việc đã được giải quyết.

Diệp Hàn nhìn một vườn hoa hồng đủ loại màu sắc, cậu bỗng nhớ đến mẹ. Mẹ cậu rất thích loài hoa này.

Quản gia vừa tỉa những cây hoa này vừa nói chuyện với Diệp Hàn: Cô chủ hình như cũng rất thích hoa hồng. Thỉnh thoảng tôi thấy cô ấy cũng hay ra đây ngắm hoa"

Diệp Hàn nghe vậy thì nhớ kĩ trong đầu, cậu hỏi quản gia: "Ông biết chị thích gì không?" Hỏi xong cậu bỗng cảm thấy xấu hổ.

Quản gia ngẩn người, ông bỗng nở nụ cười vui vẻ. Cuối cùng thì hai người này cũng có thể chung sống hòa thuận với nhau.

Quản gia nói hết những hiểu biết của mình về Diệp Vy cho Diệp Hàn. Cậu nghe vô cùng chăm chú.

Thấy trời đã sáng hẳn, Diệp Hàn đi vào nhà.

Cậu đi xuống nhà bếp thì đã thấy Diệp Vy đang ngồi xúc cháo ăn, cánh tay trái bị thương buông thõng xuống.

Diệp Hàn thận trọng ngồi xuống đối diện cô, cậu lên tiếng gọi: "Chị"

"Ừ" Diệp Vy ngẩng đầu lên nhìn cậu "Mau ăn sáng đi"

Diệp Hàn vui vẻ ăn cháo. Bữa sáng cứ như vậy trôi qua trong không khí ấm áp.

Diệp Hàn đang ngồi nghịch điện thoại ở phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân, cậu mỉm cười ngẩng đầu lên.

Bỗng nụ cười của Diệp Hàn cứng lại, chiếc điện thoại trên tay cậu rơi xuống.

Diệp Vy đang kéo vali của mình, khi xuống được cầu thang, hơi thở của cô có chút nặng nề.

Diệp Hàn cảm thấy lạnh toát, không phải là chị đã tha thú cho cậu rồi sao? Không phải là chị cười với cậu rồi sao? Sao bây giờ chị lại muốn rời đi.

Càng nghĩ tâm trạng của Diệp Hàn càng trở nên tiêu cực.

Diệp Vy thấy Diệp Hàn không đúng, biết là cậu đã hiểu nhầm. Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu.

Diệp Hàn sợ hãi nhìn cô.

Diệp Vy thở dài, cô vòng tay ôm Diệp Hàn, khẽ vỗ lưng cậu trấn an: "Không phải là do em nên chị mới dời đi. Ngày kia chị bắt đầu vào năm học rồi. Chị phải chuyển vào ở kí túc xá của trường"

Diệp Hàn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Không phải là do cậu thì tốt rồi.

Diệp Hàn khẽ đẩy cô ra: "Chị là tiểu thư Diệp gia, chị không chuyển thì ai dám bảo gì."

Diệp Vy không nói gì, cô nhìn Diệp Hàn.

Diệp Hàn bỗng thấy chột dạ, trước đây cậu hay mỉa mai cô vì điều này. Cậu nhìn Diệp Vy, khuôn mặt thấp thỏm lo sợ.