Tác giả: Trang Mun
-------------------------------------------
Tên đại ca định đập chai rượu vào đầu Diệp Nhất Minh, Diệp Vy sợ hãi. Cô lao đến chỗ anh, không suy nghĩ mà đưa cánh tay ra cản, chai rượu cứ thế mà đập vào tay cô.
Diệp Hàn và Diệp Nhất Minh vội quay lại nhìn, thấy Diệp Vy cản chai rượu, lúc này máu đã nhuộm đỏ bàn tay cô.
"Diệp Vy..."
"Chị..."
Hai người kêu lên đầy lo lắng.
Diệp Vy cắn răng, đưa tay bịt vết thương, cô cảm thấy tay mình như không còn cảm giác.
Diệp Nhất Minh chạy đến chỗ Diệp Vy, mảnh thủy tinh vỡ tung tóe, có một mảnh sượt qua mặt Diệp Vy.
Diệp Nhất Minh đưa tay chạm vào vết thương trên má cô. Lúc này Diệp Vy mới nhận ra là trên mặt cô cũng bị thương.
Anh mím môi, bế ngang cô lên rồi đi ra phía cửa: "Anh đưa em đi bệnh viện"
Quán bar lúc này chìm vào im lặng, tiếng nhạc đã dừng lại từ lúc nào. Mấy tên côn đồ đã được bảo vệ đưa đi.
Quản lí thấy hôm nay đã xảy ra chuyện nghiêm trọng. Anh quay sang nói với mọi người: "Xin lỗi tất cả mọi người có mặt ở đây, đã làm mọi người mất hứng. Tiền rượu hôm nay chúng tôi sẽ chịu"
Mọi người reo hò phấn khích, cuộc vui lại tiếp tục diễn ra.
Quản lí thấy Diệp Hàn vẫn im lặng cúi đầu, mái tóc trước trán che khuất đi ánh mắt của cậu.
"Ngài có cần tôi gọi bác sĩ không?" Quản lí nhìn cánh tay chảy máu của Diệp Hàn, lo lắng hỏi.
Diệp Hàn nhắm mắt, nghĩ đến cảnh chị không ngần ngại mà lao ra cản chai rượu đó giúp Diệp Nhất Minh. Cậu nhìn vết thương vẫn chưa được cầm máu trên cánh tay mình, trong lòng phát lạnh. Cậu luôn là kẻ bị bỏ rơi.
Diệp Hàn xoay người bước về phía cửa, thân hình đơn bạc đầy vẻ cô đơn.
Trên tầng 2 của quán, có người đàn ông hoàn mĩ đang ngồi với nhau.
Chu Thiếu Quân nhìn cuộc ẩu đả ở dưới từ đầu đến cuối, anh quay sang nhìn người bên cạnh: "Kia chẳng phải là cô gái mà chúng ta đã gặp trong bệnh viện sao? Là cô gái mà tao nhờ cầm đồ cho mày đấy"
Lâm Vĩ Thiên cũng đã nhận ra cô gái đó. Nói thật ngay từ lần đầu tiên gặp anh đã có thiện cảm với cô, trong lòng Lâm Vĩ Thiên như có điều gì đó thôi thúc anh đến gần cô.
Lâm Vĩ Thiên lắc đầu xua đi hình bóng cô. Anh cũng không hiểu được mình nữa.
Chu Thiếu Quân nhìn thằng bạn ngẩn người. Anh nhìn lại hướng Diệp Vy rời đi, đôi mắt sâu thẳm như có điều suy nghĩ.
...
Bác sĩ sau khi băng bó cho Diệp Vy thì dặn cô trong mấy ngày tới không được chạm vào nước.
Diệp Vy gật đầu: "Cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Sau khi bác sĩ rời đi, Diệp Nhất Minh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: "Còn đau không?"
Diệp Vy mỉm cười trấn an: "Em không sao"
Diệp Nhất Minh cốc đầu cô, khẽ mắng: "Sao em ngốc vậy? Muốn làm anh hùng lắm sao?"
Diệp Vy thấy vậy ủy khuất nhìn anh: "Chai rượu đó đập vào đầu anh sẽ còn nghiêm trọng hơn"
Diệp Nhất Minh im lặng không nói gì.
Diệp Vy thấy anh im lặng cũng không lên tiếng. Cô đang nghĩ đến phận số đen đủi của cô trong mấy ngày gần đây, có hai tháng thôi mà cô vào viện những ba lần.
Diệp Nhất Minh nhìn lên đồng hồ trên cổ tay mình, thấy đã khá muộn, anh nhìn Diệp Vy: "Anh đưa em về"
Diệp Vy gật đầu. Cô ngán bệnh viện lắm rồi.
Mắt thấy anh định đưa tay bế mình, cô vội ngăn cản: "Em tự đi được. Em bị đánh vào tay chứ có phải vào chân đâu."
Nói rồi Diệp Vy bước xuống giường.
Diệp Nhất Minh cũng không phản đối. Anh lái xe đưa cô về.
Đến cổng, Diệp Vy tháo dây an toàn. Cô quay sang nhìn anh: "Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi. Em vào nhà đây"
Cô mở cửa bước xuống.
Diệp Nhất Minh hạ cửa kính xe xuống, dặn dò cô: "Nhớ thay thuốc đúng giờ đấy"
"Em biết rồi. Anh về cẩn thận" Cô vẫy tay với anh.
Diệp Nhất Minh cũng vẫy tay lại với cô rồi phóng xe đi.
Diệp Vy nhìn theo chiếc xe khuất bong rồi mới đi vào nhà.
Căn biệt thự lúc này vẫn sáng đèn. Diệp Hàn đang ngồi trong phòng khách, thấy Diệp Vy vội đứng lên.
"Chị..." Cậu liếc nhìn cánh tay đã được băng bó cẩn thận "Chị không sao chứ?"
Diệp Vy không nói gì. Cô đi về phòng mình.
Diệp Hàn cũng biết trước là sẽ như thế. Cậu ngồi xuống sô pha, hai tay đan vào nhau.
Diệp Vy bước xuống cầu thang thì thấy bóng lưng cô đơn của Diệp Hàn, cô mím môi bước về phía cậu, trên tay cô là hộp cứu thương.
Diệp Hàn thấy có người, cậu ngẩng đầu lên nhìn, thấy Diệp Vy quay trở lại, trong mắt cậu lóe lên tia vui sướиɠ.
Diệp vy làm như không thấy sự thay đổi đó. Cô ngồi xuống bên cạnh cậu: "Sao không băng bó?" Cô lạnh lùng lên tiếng.
Diệp Hàn ngơ ngác, đây là lần đầu tiên sau sự việc kia chị mới nói chuyện với cậu. Lúc này không gì diễn tả sự vui mừng của Diệp Hàn.
Cậu cố bình ổn lại tâm trạng của mình: "Em...không sao"
Diệp Vy nhìn cánh tay máu đã đông lại, vì không xử lí nên cả cánh tay bị nhuộm đỏ bởi máu. Cô khẽ nhíu mày.
Diệp Hàn thấp thỏm, không phải chị cảm thấy chán ghét chứ? Diệp Hàn vội giấu cánh tay bị thương ra sau lưng.