Chương 19

Tác giả: Trang Mun

---------------------------------------------

Diệp Vy đi loanh quanh trong núi. Hình như...cô bị lạc đường.

Diệp Vy nhìn xung quanh. Một lúc trước cô còn đi cùng với 3, 4 người nhưng vì mải suy nghĩ một số truyện nên cô đã tách khỏi họ từ lúc nào không hay.

Cô tự nhận thấy mình là một người không biết xác định phương hướng nên mặc dù có đem theo la bàn nhưng cô cũng không biết là nên đi về hướng nào.

Diệp Vy rút điện thoại. Qủa nhiên là không có sóng. Thôi đành dựa vào may mắn vậy.

Diệp Vy đi vừa phía trước. Mặc dù cô cũng đã từng đi leo núi nhưng lúc đó không phải là đi một mình như bây giờ. Cô chỉ là điều chỉnh tâm trạng của mình một chút nhưng do sơ sẩy nên đã bị lạc đường.

Sự thật chứng minh hình như may mắn của cô là con số không. Cô đi gần một giờ mà vẫn chưa thấy đường ra. Hình như còn đi sâu vào hơn.

Diệp Vy bắt đầu hơi mất bình tĩnh. Cô nhìn đồng hồ. Đã hơn 4h chiều.

.....

Hàn Phong lái xe ra khỏi thành phố, hướng về phía ngoại thành. Đôi mắt anh nhìn thẳng, ngón tay khẽ gõ vào volăng.

Anh hơi lo lắng cho bé con của anh rồi. Chắc bây giờ cô đang sợ hãi lắm đây.

Hàn Phong nghĩ đến kiếp trước cô hạnh phúc bên người đàn ông đó, hắc ám xung quanh người anh bắt đầu lan tỏa.

Từ khi tỉnh lại không phải anh không có ý định giết hắn ta. Nhưng anh vẫn chưa ra tay được.

Hàn Phong híp đôi mắt nguy hiểm. Anh tuyệt đối không thể để ai cướp cô ấy khỏi tay anh.

Hàn Phong nhấn ga, chiếc xe lao vút trên con đường vắng vẻ.

...

Diệp Vy thấy trời càng ngày càng tối, cô bỗng thấy sợ hãi. Mặc dù không phải là ngọn núi hoang nhưng đêm tối ở đây cũng rất nguy hiểm.

7h

Diệp Vy soi đèn pin, trời đã bắt đầu sang đông nên bây giờ đã tối không nhìn thấy gì.

Diệp Vy cảm thấy vừa đói vừa mệt. Cô lôi một chiếc bánh mì trong balo, vừa đi vừa ăn để bổ sung thể lực.

Đi được một lúc bỗng cô dừng lại, chăm chú lắng nghe. Hình như cô nghe thấy có người nói chuyện.

Cách đó không xa có 3 tên côn đồ đang đứng dựa vào cây hút thuốc. Dưới chân bọn chúng là một người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nằm im bất động.

Ngọn núi này là nơi hoạt động thường của bọn chúng. Thỉng thoảng bọn chúng sẽ bắt cóc một vài đứa con gái rồi thay phiên nhau cưỡng hiếp.

Một tên trong số đó lên tiếng: "Tao vừa nhận được một cuộc làm ăn. Chậc. Vừa được vui vẻ lại vừa được tiền, qủa là món hời mà."

Tên đang dựa vào cây hút thuốc, trên mặt gã có vết chém kéo dài từ mắt xuống cằm, trông vô cùng ghê tởm và đáng sợ.

Gã ném điếu thuốc xuống đất, lên tiếng: "Ảnh"

Tên kia đưa ảnh cho gã xem. Tên còn lại thấy thế cũng ngó vào coi thử, rồi kêu lên: "Ái chà! Xinh ghê"

Trong hình là một người con gái đang nở một nụ cười rạng rỡ.

Diệp Vy nghe thấy hết, cô khẽ lùi từng bước. Bọn chúng là một lũ không có nhân tính, nếu bị phát hiện cô khôbg biết sẽ có hậu qủa như thế nào.

Diệp Vy định quay người bỏ chạy. Chẳng may cô dẫm phải lon nước gây ra tiếng động.

Ba tên côn đồ nghe thấy. Chúng liếc mắt nhìn nhau rồi lao về phía phát ra tiếng.

Diệp Vy chạy nhưng không kịp nữa rồi. Cô bị bọn chúng chặn đường.

Diệp Vy thấy phía trước một tên, phía sau hai tên, cô bỗng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Ba tên đó sau khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Vy, bỗng huýt sáo: "Đúng là ông trời cũng giúp mình mà. Chẳng cần phải đi tìm con mồi cũng tự đưa đến cửa" một tên giọng điệu vui vẻ lên tiếng.

Diệp Vy nghe vậy mới biết là có người sai bọn chúng hãm hiếp cô. Nhưng là ai chứ?

Diệp Vy cố gắng giữ bình tĩnh. Cô phải nghĩ cách thoát thân, không thôi hôm nay cô sẽ phải chết ở đây.

Cô hít một hơi, cố gắng kiềm nén để giọng mình không run rẩy: "Là ai sai các người?"

"Ồ. Cô em nghe thấy cả rồi à? Không biết sống thế nào mà để hắn ta không thương hương tiếc ngọc như vậy?" Một tên nói.

Hai tên còn lại cũng bắt đầu cảm thấy rục rịch. Từ trước đến nay bọn chúng chưa được nếm thử một mĩ nhân như thế này.

Tên mặt sẹo nhìn Diệp Vy, nở một nụ cười khả ố: "Lằn này để tao lên trước" Nói rồi hắn tiến lại gần cô.

Diệp Vy nắm chặt con dao dọc giấy trong tay. Trước khi bị bọn chúng phát hiện cô đã lấy ra để phòng thân.

Diệp Vy quan sát tình hình. Cô bây giờ phải đánh gục kẻ đằng sau mình rồi bỏ chạy.

Thấy tên mặt sẹo đang tiến về phía mình, cô quay người vung dao về phía một tên đang đứng đằng sau.

Tên đó thấy Diệp Vy lao về phía mình, theo bản năng né tránh nhưng con dao vẫn sượt qua mắt hắn ta.

Hắn ta đau đớn vội đưa tay bịt mắt.

Diệp Vy nhân cơ hội bỏ chạy.

Sự việc chỉ diễn ra trong vòng vài giây, tên mặt sẹo sau khi định thần lại thì khẽ rủa một tiếng: "Chết tiệt. Còn không mau đuổi theo" Nói rồi hắn ta và tên còn lại chạy về hướng Diệp Vy vừa thoát thân.

Tên bị thương cũng đuổi theo, vừa đi hắn vừa mắng: "Con điếm thối tha. Ông đây mà bắt được thì sẽ không tha cho mày."

Tiếng bước chân vội vàng vang lên.