Thành Đại Hoa có hai thế lực chính: nhà họ Miêu và Thiên Hoàng. Tuy Miêu tể tướng cáo lão hồi hương nhưng không có nghĩa là hắn không nhúng tay vào chuyện triều chính. Đương nhiên hắn chính là cái gai trong mắt của Thiên Hoàng. Còn về phần Thiên Hoàng, hắn chỉ mới ba mươi lăm tuổi, tại vị được năm năm, đáng lẽ ngai vàng này thuộc về em gái hắn, người mà sinh thời tiên hoàng cực kỳ yêu thương, chỉ hận không thể đem cả thiên hạ tốt nhất giao cho nàng. Nhưng mà đáng tiếc, trước ngày ban chiếu chỉ tiên hoàng đột nhiên băng hà, người trong triều đều biết cái chết của tiên hoàng chắc chắn có uẩn khúc. Tuy vậy Thiên Hoàng hắn lên ngôi lại hợp ý bọn họ, nên đều nhắm mắt cho qua. Còn về phần tiểu công chúa lúc đó mới mười tuổi, sau khi Thiên Hoàng đăng cơ liền đột nhiên biến mất, đến nay sống chết không rõ.
Nhà họ Miêu và Thiên Hoàng thế lực ngang nhau, nhiều năm đấu đá như vậy, gây ra không biết bao nhiêu gió tanh mưa máu vẫn chưa đến hồi kết. Nhà họ Miêu đã gần như mất kiên nhẫn, đã sớm có hành động. Kẻ nào đi sai một nước cờ, coi như định kết cục không có cơ hội quay đầu.
Mấy ngày qua, tin tức Thái tử mất tích đã lan truyền khắp thành. Đương nhiên gây ra một hồi bàn tán sôi nổi. Mà lúc này Thiên Hoàng đang ngồi trong phòng, mặt trầm ngâm. Phía dưới là tên thái giám ngày ngày hầu hạ bên cạnh Thái tử.
"Ngươi nói Dương chạy vào rừng săn thú liền bị lạc?"
"Đúng vậy thưa hoàng thượng. Rõ ràng nô tài theo sát bên ngài ấy nhưng đột nhiên ngựa của Thái Tử nổi điên chạy loạn, nô tài cố gắng đuổi theo nhưng không kịp, là nô tài thất trách xin hoàng thượng giáng tội."
Thiên Hoàng nghĩ ngợi, nét mặt vô cùng bình tĩnh.
"Ngươi lui xuống đi, gọi Trí Hiền đến đây cho ta."
"Đa tạ hoàng thượng khai ân."
Một lúc sau, nữ tử mặc áo màu xanh lam bước đến, lặng lẽ đứng đó, không vì đối mặt nàng là quân vương mà sợ hãi.
"Ngươi đến Miêu Hoa lâu một chuyến, tìm hiểu rốt cuộc bọn chúng muốn gì. Đừng quá ầm ĩ, quả nhân muốn một đòn giáng xuống cả nhà họ Miêu phải sụp đổ. Lần này không được có sai sót."
"Được."
Nàng thản nhiên nói, sau đó rời đi như một luồng gió, để lại mùi hương phiêu tán, đánh vào lòng người. Thiên Hoàng ngẩn người, nhiều năm như vậy, hắn cùng nàng đã trải qua rất nhiều sóng gió, nàng luôn bên cạnh hắn, âm thầm giúp hắn xây dựng cơ đồ. Chỉ vì một lần hắn tiện tay cứu nàng, nàng đã như vậy. Có lúc hắn cũng muốn lại gần nàng, cởi bỏ lớp lạnh lùng cho nàng một ân điển nhưng cuối cùng vẫn là thôi đi. Nàng đối với hắn có ân nhưng vô tình. Hắn cũng không muốn cưỡng cầu, sau lưng hắn còn hơn ba ngàn giai nhân đang chờ được hắn nhìn đến một lần.
Ngày hôm sau kinh thành quả nhiên náo nhiệt. Khắp từ các trà quán tửu lâu đều bàn tán sôi nổi. Hôm nay hoàng thượng chiếu cáo thiên hạ, Thái tử Ngô Dương bất ngờ bị bệnh nặng, đưa về Tử Lâm tự để tịnh dưỡng, bác bỏ tin đồn Thái tử bị bắt cóc rồi hạ sát. Có người tin, có người không tin, nhưng phần lớn đều âm thầm nói trong sự việc này ắt hẳn có dính dáng đến nhà họ Miêu, nhưng mà không có ai dám lớn tiếng bày tỏ.
Tam thiếu gia vẫn ở trong phòng của hắn, mùi thuốc nồng nặc bay trong không khí, khiến người khác có cảm giác hít thở không thông.
"Bệnh nặng? Về Tử Lâm Tự sao?"
Hắn cười to, để lộ thần sắc ngày càng tái nhợt.
"Thiên Hoàng ơi Thiên Hoàng, ngươi chỉ có thể đưa ra ngu sách này thôi sao? Đến lúc ta treo đầu hắn trước cổng thành để xem ngươi còn ung dung được hay không!"
Vừa lúc đó một gia nô hớt ha hớt hải chạy vào, sắc mặt hoảng hốt.
"Tam thiếu gia, Lý... Lý cô nương trở về rồi!"
Chén trà trên tay hắn rớt xuống chạm đất vỡ tan tành.
"Lý cô nương?"
-"Đúng vậy, chính là người năm đó ngài mang theo khi đi săn bị bọn thổ phỉ bắt đi. Trí Hiền cô nương."
Mặt hắn cứng đờ... Năm đó hắn hai mươi tuổi, là một thanh niên hiệp nghĩa, thấy nàng là một tiểu cô nương tội nghiệp bán thân chôn cha liền động lòng mà đem nàng về làm nô tì. Nàng quả thật rất xinh đẹp, càng lớn càng trở nên động lòng người khiến hắn yêu thích. Miêu thiếu gia như hắn vậy mà lại bị nàng cự tuyệt. Lần ấy đem nàng đi săn là có dụng ý... thế nhưng...
Trí Hiền từ ngoài cửa bước vào, cung kính nhìn hắn:
"Thiếu gia, ngài vẫn khỏe chứ?"
Âm thanh như gió thổi qua tai, khiến hắn nổi da gà một trận.
"Nàng... sao lại trở về? Sao bây giờ mới trở về? Ta đã chờ nàng suốt nhiều năm, nàng có biết không?"
Trí Hiền ngoài cười nhưng trong lòng âm thầm phỉ nhổ.
"Năm đó ta bị bọn thổ phỉ bắt đi, bị bỏ thuốc nên không chống trả được, bị bán tới bán lui đến biên cương. Trí Hiền là phận nữ nhi yếu đuối, chỉ phó mặc cho số phận, nay may mắn thoát được liền về tạ tội với thiếu gia. Mong thiếu gia đừng chê bai có thể một lần nữa nhận lại nô tì không?"
Hắn không nói gì, chỉ đang chăm chú nhìn nàng, ánh mắt lộ ra một tia đau đớn. Thuốc mà nàng nói, là do chính tay hắn bỏ vào.
"Ngươi trở về là tốt rồi. Đừng nhắc chuyện cũ nữa. Đương nhiên ta có thể thu nhận ngươi."
"Đa tạ thiếu gia, vậy nô tì trở về thu dọn."
Nàng quay người đi, miệng nở một nụ cười chế giễu. Miêu thiếu gia, ván này chúng ta cược một phen đi.