Chương 51: Khí Phách Nữ Tặc

Ký túc xá nữ sinh.

Ba người ăn no trở về.

Hứa Dung Dung một bên lên lầu, một bên vuốt vuốt cái bụng hơi nhô ra của mình, nói: "Không nghĩ tới Lục Dương có tiền như vậy, khó trách hắn một mực không đi học."

"Đúng vậy, vừa rồi hắn ăn bữa cơm vài trăm cũng không nháy mắt một cái." Thẩm Yên cũng có chút hâm mộ, sinh viên học ở đây, đa số đều có hoàn cảnh bình thường, không giống vẫn như những trường danh giáo khác.

"Hắn có tiền thì là tiền của hắn, có quan hệ đến chúng ta à." Trần Thu Nguyệt không thèm để ý, nói.

Hứa Dung Dung cười nói: "Chúng ta thì không có quan hệ gì rồi, nhưng ngươi lại có quan hệ a, hiện tại gắp nơi đều có tin đồn, hắn và ngươi là một đôi, sau này tiền của hắn cũng là tiền của ngươi rồi."

Trần Thu Nguyệt cười nhạt một tiếng: "Nhưng hắn có thể không vừa ý với ta."

Nghĩ đến lời nói khi bữa của Lục Dương trên sân trường.

Thật không biết bạn gái của hắn như thế nào?

Hình như là học khác trường.

Thời điểm Trần Thu Nguyệt đang nghĩ ngợi lung tung, phía trước cửa ký túc xá truyền đến thanh âm cãi nhau.

"Là từ phòng của Từ Thi."

Trần Thu Nguyệt đã nghe Lục Dương kể về chuyện của Từ Thi, nàng đứng dậy, nói ra:" Đi xem."

Đi tới trước cửa phòng.

Trần Thu Nguyệt chứng kiến Từ Thi đang ngồi dưới đất, lau nước mắt, bên cạch có mấy nữ sinh đang vây quanh nàng, mắng chửi.

"Không có mắt à? Đường rộng như vậy, mà mày có thể đυ.ng trúng tao."

"Là...Là ngươi đυ.ng ta."

Từ Thi nhỏ giọng biện giải.

Nàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nữ sinh kia.

Về phần hai ngươi bạn cùng phòng còn lại, đều ngồi im một chỗ trên giường, căn bẳn không có ý định khuyên giải, ngược lại là thích xem trò vui hơn.

"Mày còn dám nói hưu nói vượn."

Nữ sinh trừng mắt, đưa tay chuẩn bị tát Từ Thi.

Đúng vào lúc này.

Trần Thu Nguyệt bước nhanh đến, bắt được cánh tay của Dư Phương.

"Dư Phương, ngươi muốn làm cái gì !"

Trần Thu Nguyệt cả giận nói.

Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên vôi vàng đi qua, đem Từ Thi nâng dậy lên.

Hai người đồng dạng căm tức nhìn Dư Phương.

Dư Phương nhìn thấy nhiều người như vậy, có chút khϊếp sợ, bất quá vẫn cố cãi, nói: "Trần Thu Nguyệt, đây là sự tình giữa ta và Từ Thi, không liên quan đến ngươi, đừng xen vào chuyện người khác."

"Thế nào là xen vào chuyện người khác?"

Trần Thu Nguyệt cười lạnh một tiếng.

"Ta là tổ trưởng tầng 5, ngươi ở trong ký túc xá thành thật, ta có thể mặc kệ ngươi, thế nhưng động thủ trong ký túc xá, đừng trách ta không khách khí."

"Đừng tưởng ngươi có thể cầm lông gà làm lệnh tiễn."

Sắc mặt Dư Phương âm trầm.

Nàng đã sớm không vừa mắt với Từ Thi, vốn định hôm nay tìm một lý do nào đó giáo huấn cho Từ Thi một trận, không nghĩ tới lại có người thích xen vào việc người khác.

"Hướng Từ Thi xin lỗi nhanh lên."

Trần Thu Nguyệt lạnh giọng nói ra.

"Hướng tới Từ Thi xin lỗi, không có chuyện đó đâu." Dư Phương hét một tiếng chói tai.

Bởi vì tiếng động quá lớn, đã thu hút không ít người tới vây xem, thời điểm này mà nàng nói xin lỗi, đảm bảo mặt mũi của mình đều mất hết.

"Bốp."

Trần Thu Nguyệt đưa tay ra tát một phát.

Thanh âm vang dôi.

Những người khác đều giật nảy mình, họ đều mở to mắt mà nhìn, không nghĩ tới Trần Thu Nguyệt lại ra tay ác như vậy.

Dư Phương bụm mặt, không thể tin vào những gì đang sảy ra, nàng không thể tin được, Trần Thu Nguyệt lại dám tát nàng, hơn nữa còn trước mặt bao nhiêu người khác.

"Mày dám đánh vào mặt tao, tao liều mạng với mày."

Lòng tự trọng đã bị vũ nhục, Dư Phương rống một tiếng, lao vào đánh Trần Thu Nguyệt, như một người đàn bà chanh chua.

Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên tinh ý, đem Dư Phương giữ lại.

"Bốp."

Trần Thu Nguyệt lại ra tay, nàng ra tay quyết đoán, không lưu tình chút nào.

Một cái tát này còn mạnh hơn cái tát khi nãy, người ở bên ngoài cửa phòng nhìn thấy đều khϊếp sợ, da đầu run lên, hai nữ sinh trong phòng đứng lên, há to miệng, nhưng không dám chạy tới ngăn cẳn.

Trên mặt Dư Phương xuất hiện ửng đỏ, nàng muốn phản kích lại, nhưng lại bị Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yến giữ chặt lại.

"Xin lỗi!"

Trần Thu Nguyệt nghiêm mặt.

"Xin lỗi con..."

Dư Phương chưa nói hết câu, liền chứng kiến Trần Thu Nguyệt đánh tới thêm một lần nữa.

Trên mặt nàng lại xuất hiện thêm một dấu tay.

Bây giờ nàng mới tỉnh táo lại, mình chỉ có một người, hai người bạn cùng phòng đều khó lơ, khó có thể đánh lại ba người bọn họ.

"Trần Thu Nguyệt, ngươi là lớp trưởng, thế nhưng đừng có mà quá phận." Thanh âm Dư Phương đã không còn giận giữ như trước.

Nhưng mà nghênh đón nàng không phải là một câu trả lời mà là một cái tát.

Thanh âm Trần Thu Nguyệt vang lên: "Ngươi có xin lỗi không, ta hỏi lại lần cuối, xin lỗi!"

"Ta..Ta xin lỗi."

Dư Phương cắn răng, mắt ửng đỏ.

Vốn định giáo huấn Từ Thi, cuối cùng nàng mới là kẻ bị giáo huấn.

Dư Phương hết sức tức giận.

Sặc mặt Trần Thu Nguyệt khá hơn một chút, lạnh giọng nói ra: "Lần này ta tạm bỏ qua, lần sau ngươi lại khi dễ đồng học, ta sẽ nói với nhà trường, để bọn họ hủy học bổng của ngươi, hơn nữa tốt nghiệp đại học, người cũng đừng nghĩ tới được hạnh kiểm tốt."

Nói xong.

Trần Thu Nguyệt nhìn Tư Thi, nói ra: " Ngươi đừng lo lắng, Lục Dương nhờ ta để ý đến ngươi, ngươi dọn đồ đi, phòng chúng ta còn thiếu một người, ngươi dọn đến ở luôn, về sau ai bắt nạt ngươi, ta giúp ngươi giáo huấn nàng."

Nói xong nàng liếc Dư Phương một cái.

Thân thể Dư Phương có chút rét run.

Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên giúp đỡ Từ Thi thu xếp đồ đạc mang về phòng.

Toàn bộ quá trình Dư Phương cũng không dám đứng ra ngắn trở, mặt khác hai người còn lại trong phòng cũng đứng như hai khúc gỗ.

Trò hề chấm dứt.

Trần Thu Nguyệt trở về phòng.

Ba người hỗ trợ Từ Thi thu xếp đồ dùng cá nhân vào phòng.

Thẩm Yên có chút kích động, nói: "Lão đại, ngươi vừa rồi quá khí phách."

"Cái này tính là gì, thời ta học cấp 3, đến nam sinh nghe thấy tên của ta còn run sợ nữa, đừng kể đến Dư Phương, chỉ là một kẻ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh thôi." Trần Thu Nguyệt cười xùy một tiếng, không thèm để ý chút nào.

"Nguyên lai là một nữ lưu manh."

Hứa Dung Dung cười nói.

"Lưu manh là lưu manh thế nào, dám nói đại tỷ của mình như vậy." Trần Thu Nguyệt đi lên bắt nàng.

"Đại tỷ." Hứa Dung Dung vội vàng cầu xin tha thứ.

Tư Thi yên tĩnh nhìn xem các nàng đùa giỡn.

Đùa giỡn một hồi, Trần Thu Nguyệt nhìn Từ Thi, rồi nói với hai người bạn cùng phòng: "Từ Thi có chút hướng nội, không ưu thích nói chuyện, các ngươi đừng có để ý, với lại, về sau Từ Thi cùng một phòng với chúng ta, ai đυ.ng tới nàng là đυ.ng tới phòng chúng ta."

"Đại tỷ yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể khi dễ Từ Thi."

Hứa Dung Dung cam đoan nói.

Thẩm Yên cũng nói: "Hôm nay đã xảy ra như vậy, về sau cũng không ai dám làm loạn nữa đâu."

Trần Thu Nguyệt nói ra: "Từ Thi về sau chúng ta có thể cùng đi ăn cơm, cùng đi học...."

"Ừ."

Từ Thi nhẹ gật đầu, thanh âm yếu ớt khó có vẻ nghe rõ.

Trần Thu Nguyệt không kể với Lục Dương những chuyện xảy ra ở ký túc xá nữ, Lục Dương cũng không đi học nên cũng không biết chuyện này.

Hai ngày nay, hắn vẫn như trước gõ chữ và đọc sách.

Hắn đã đọc gần xong tất cả quyển sách mượn của thư viên khi bữa rồi.

Bản thảo cũng tích được mấy vạn chữ.

Trường học lái xe bên kia truyền tới tin tức, đã đăng ký cho hắn thi bài 2 rồi, hỏi hắn có muốn đến trường luyện tập tí không.

Lục Dương từ chối, bài 2 có hai lần để thi, nếu cả hai lần đều không qua, thì hắn nên học lại từ đầu được rồi.

Lữu Lỗi cũng truyền đến tin tức, hàng hóa Quảng Châu đã được gửi đến.

Ăn cơm trưa xong, Lục Dương liền kêu Lý Minh Bác cùng Lưu Lỗi đi tới bưu điện Tây Môn để vận chuyển hàng hóa về kho.

Hàng hoa rất nhiều, ba người phải chạy vài chuyến, mới đưa hết hàng vào kho.

Hai ngày nay, nhiệt độ đã giảm không ít.

Rất nhiều người đã bắt đầu mặc áo tay dài rồi, Lục Dương biết rõ, không khí lạnh sắp ùa về rồi, tuy không nhớ rõ thời gian cụ thể những cũng gần tới rồi.

Nhìn hàng hóa chất đầy trong kho, linh cơ Lục Dương khẽ động.

"Buổi tối hôm nay, chúng ta tập thử đi."