Lúc này, tuy Tiểu Linh không nói gì nhưng cảm xúc của cô rất bất ổn, không hề giống với những gì tổ tiên dạy bảo, cũng không phù hợp với tính cách của cô suốt mười sáu năm qua, cho nên Lệ tỷ mới lo lắng như vậy.
Nhưng Ngu Linh sau khi đeo kính vào thì hoàn toàn không nhìn thấy hay nghe thấy Lệ tỷ nói gì.
Lệ tỷ gọi vài tiếng rồi mới nhớ ra, Ngu Linh đeo kính xong thì không nhìn thấy họ, mà không nhìn thấy đồng nghĩa với việc không tồn tại, nên dĩ nhiên là không thể chạm vào hay nghe thấy họ nói gì.
"Thầy đến rồi..."
Không biết ai hô lên một tiếng, tất cả học sinh lập tức chạy về chỗ ngồi, chỉ còn lại lớp bụi bay mù mịt chứng minh lúc nãy bọn họ đã chơi đùa sung đến mức nào.
Ngu Linh ngẩng đầu ưỡn ngực, đưa tay đẩy gọng kính, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt, đến rồi thì tốt!
Thầy Đồng vui vẻ dẫn theo một đôi nam nữ rất trẻ trung bước vào lớp. Nếu để ý kỹ, học sinh có thể nhận ra thầy Đồng đang cố ý hạ thấp tư thế, thậm chí có phần khúm núm: "Chính là lớp này..."
Nhìn bề ngoài và khí chất, đôi vợ chồng này trông chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi một chút, làn da trắng trẻo thậm chí còn trẻ hơn rất nhiều người ở nông thôn ngoài hai mươi tuổi.
Tuy mọi người đều nói người thành phố nhìn trẻ thật, nhưng đôi vợ chồng này trông cũng quá trẻ so với tuổi thật rồi!
Ngu Linh nhìn Ngu Chinh Dũng và Tôn Yến Yến trông trẻ hơn rất nhiều so với lúc cô chết ở kiếp trước, phải dùng hết sự kiềm chế mới có thể khiến bản thân trông không khác gì các bạn học khác. Có trời mới biết lúc vừa nhìn thấy bọn họ, cô thật sự muốn lao đến gϊếŧ chết bọn họ.
Tôn Yến Yến và Ngu Chinh Dũng lo lắng đưa mắt đảo nhanh một vòng quanh lớp. Chưa đợi thầy giáo giới thiệu, hai người họ đã vội vàng bước lên phía trước hai bước, nhìn chằm chằm vào Ngu Linh, vừa mở miệng nói, nước mắt đã tuôn rơi: "Con gái yêu quý của mẹ..."
Chuyện gì thế này?
Tất cả học sinh đều ngơ ngác nhìn theo hướng mắt của Tôn Yến Yến, thấy bà ta đang nhìn chằm chằm vào Ngu Linh, người thường xuyên đứng nhất toàn khối. Trong đầu bọn họ đồng loạt nảy ra suy nghĩ: “Chẳng lẽ Ngu Linh chính là con gái thất lạc nhiều năm của đôi vợ chồng giàu có này?”
Thầy Đồng thấy Ngu Chinh Dũng có vẻ bình tĩnh hơn một chút, bèn tiến lại gần hỏi nhỏ: "Ông Ngu, ông chắc chắn chứ?"
Ngu Chinh Dũng mắt đỏ hoe: "Chắc chắn, vô cùng chắc chắn!"
Không ngờ con gái mà ông ta đã bỏ rơi mười mấy năm lại không giống ông ta, cũng chẳng giống mẹ nó, mà lại rất giống bà nội của nó.
Vì vậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy ảnh của cô, ông ta đã chắc chắn đó chính là con gái mình.
"Chúc mừng ông Ngu, chúc mừng bà! Sau bao năm tìm kiếm vất vả, cuối cùng hai ông bà cũng đã tìm được con gái yêu quý của mình!" Thầy Đồng lập tức lên tiếng chúc mừng, sau đó nhìn Ngu Linh đang ngồi ở bàn học: "Ngu Linh, sắp đến giờ học rồi, em ra ngoài nói chuyện với cha mẹ một lát nhé, đừng làm ảnh hưởng đến các bạn khác. Có chuyện gì thì chúng ta vào văn phòng từ từ nói!"
Mọi người đều cho rằng Ngu Linh chắc chắn sẽ nghe lời thầy Đồng, đi cùng hai người họ vào văn phòng để nói chuyện. Dù sao thì việc học ở đây đối với một học bá như cô cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì cô lúc nào mà chẳng đứng nhất.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người, Ngu Linh lại từ chối...
"Sắp đến giờ học rồi, học sinh nên ưu tiên việc học tập. Có chuyện gì thì đợi tan học rồi nói." Ngu Linh nhìn hai vợ chồng với vẻ mặt kinh ngạc, thản nhiên đẩy gọng kính, thản nhiên nói.